Dưới “ba bái chín lạy” và cách thuyết phục kiểu “niệm kinh” của Trì Thần, Ứng Trường Lạc đã đăng ký hạng mục chạy bốn trăm mét và một trăm mét tiếp sức của đại hội thể dục thể thao.
Bắt đầu từ ngày đăng ký, tối nào cô cũng chạy bộ đều đặn, còn Khúc Sở đã đổi chạy bộ sáng cố định thành chạy tối, mỗi ngày vòng quanh khu nhà cùng cô.
“Ngày mai bắt đầu đại hội thể dục thể thao rồi, hôm nay nhóc Trường Lạc vẫn muốn chạy sao?” Khúc Sở ném lát chanh vào nước đá, ấm áp hỏi.
Khúc Sở cười nhẹ, ngửa đầu uống nửa ly nước: “Vậy anh thay đồ đây.”
Gió thu mang theo hơi lạnh thấu xương, hai người đều mặc đồ gọn gàng, gồm áo dài tay và quần dài, giãn cơ khởi động rồi bắt đầu chạy bước nhỏ như trước.
Sao trời tước đi màu sắc của vầng trăng, ảm đạm đến độ, dù ngước mắt cũng chẳng tìm thấy hướng soi sáng của vầng trăng, ánh đèn mờ nhạt kéo hai chiếc bóng một dài một ngắn của họ, thản nhiên nghe gió rủ rỉ kề bên.
Con đường của khu nhà chẳng bằng đường thi đấu chính quy, thường sẽ có vài gia đình tản bộ hoặc dắt chó đi dạo, thế nên họ cũng không dám chạy quá nhanh.
Nết lắm lời của Khúc Sở không xuất hiện khi chạy bộ, ngược lại, Ứng Trường Lạc bất chợt nói một câu không đầu không đuôi: “Bình thường, anh không cảm thấy hồi hộp sao?”
“Hả?” Khúc Sở khó hiểu.
Ứng Trường Lạc thả chậm bước chân, chuyển sang trạng thái đi nhanh, cô nhìn về phía con đường rơi đầy lá khô trước mắt, lạnh lùng hỏi: “Ý em là, anh sắp thi nghiên cứu sinh vào tháng 12 rồi. Nếu khoa Y học của Đại học Bắc Kinh không đề xuất nội bộ thì thật ra số lượng tuyển sinh không nhiều. Vì sao ngày nào trông anh cũng hết sức nhàn nhã vậy?”
Vài ngày nay ở chung, Khúc Sở cứ lười biếng, vừa ngồi bên cạnh phụ đạo Vật lý luyện thi giúp cô vừa cầm sách chuyên ngành của anh, thậm chí anh luôn phân tâm để ý tới tình trạng cô học trò. Sang buổi tối, anh sẽ theo dõi phim truyền hình khung tám giờ, cuối tuần đưa mình qua nhà họ Lục hoặc nhà họ Ứng, mua sắm này nọ.
Lúc cô đến trường, không biết sinh hoạt của Khúc Sở ra sao, nhưng anh luôn thư thả vào mỗi tối và cuối tuần, cô hâm mộ lắm, song chẳng dám bắt chước.
Khúc Sở dừng bước, Ứng Trường Lạc bèn dừng theo, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo thuần khiết.
Ánh đèn đường phản chiếu gương mặt hòa nhã của mọi người, loài bướm đêm như thiêu thân xông vào bóng đèn, sau đấy rơi rụng thẳng.
“Bởi vì …” Khúc Sở kéo dài âm cuối, bịn rịn lại quyến rũ, anh ngắm lá cây rơi dưới chân, hững hờ đáp: “Anh trai không quan tâm lắm, anh thấy mình học như vậy khá tốt, vừa đủ để thi đậu là được.”
Ứng Trường Lạc nhíu mày, khó hiểu nói: “Vậy nếu không giành được hạng nhất thì sao? Năm nay danh sách đề cử rất nhiều, các anh cũng chỉ tuyển hai người bên ngoài thôi.”
Khúc Sở nhoẻn miệng: “Ồ? Vì anh trai, em tìm hiểu rõ ràng kỹ đấy.”
“...” Ứng Trường Lạc chăm chú nhìn anh thật nghiêm túc, chẳng định lên tiếng trước khi nhận được đáp án.
Khúc Sở không cười nhàn nhã nữa, trịnh trọng đáp: “Chỉ cần làm tốt những việc bản thân nhắm có thể làm được, cũng khiến anh hết sức hài lòng rồi. Về phần nếu không giành được hạng nhất, hoặc không thể thi đậu, anh sẽ bình thản chấp nhận sự thật này, đừng ép buộc bản thân quá, chẳng mang lại lợi lộc gì đâu.”
Anh nói một câu hai nghĩa, người thông minh như Ứng Trường Lạc tất hiểu.
Thật ra, mọi người chỉ mong được tận hưởng thật vui vẻ, thứ hạng chạy ở đại hội thể dục thể thao bao nhiêu cũng được, quan trọng ở việc bạn có tham gia.
Hữu nghị là chính, tranh tài là phụ.
Nhưng Ứng Trường Lạc vẫn chuẩn bị trước, ngày nào cũng cố định lịch chạy vào buổi tối để bảo đảm mình phát huy tốt nhất. Cô như một cây cung bị kéo căng, không hụt phát nào, mười mũi trúng đích mới cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Chúng ta cũng chỉ là con người thôi, đâu phải máy móc, chẳng thể chuẩn xác đến mức hoàn mỹ được.” Khúc Sở vỗ đầu cô, cười dịu dàng dỗ dành: “Nhóc Trường Lạc hãy thử thả lỏng chút đỉnh, em đã làm rất tốt rồi, mới lớp 8 mà, tính sơ sơ em vẫn còn hai năm để cải thiện đấy.”
Ứng Trường Lạc mờ mịt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh chưa từng nghĩ tới việc phải luôn giành được hạng nhất sao?”
Khúc Sở kéo cô gái qua chiếc ghế dài gần đó, khom lưng cẩn thận dùng khăn ướt và khăn giấy lau sạch rồi mới bảo cô ngồi xuống, tiếp tục với chủ đề vừa rồi: “Có chứ, lúc trẻ anh trai hăng hái lắm, chuyện gì cũng muốn được hạng nhất hết. Về sau anh đã đứng đầu như mong muốn, được cử đi học nữa. Khi ai nấy đều cho rằng anh chắc chắn sẽ theo nghiên cứu khoa học, thì anh lại rẽ sang nghiệp y.”
Gió đêm yên ả, Ứng Trường Lạc khéo tay búi tóc đuôi ngựa lên đầu, yên lặng liếc mắt lắng nghe.
Khúc Sở che ngọn lửa để châm điếu thuốc chưa hút, anh kẹp ở giữa ngón tay, giọng nói lành lạnh khẽ trầm, rất êm tai và từ tốn: “Vấn đề hẳn nằm ở giai đoạn trưởng thành rồi. Ai cũng có những năm tháng ngông cuồng, như thể cả thế giới đều nằm trong tay mình, nhưng nên chơi thì anh vẫn muốn chơi nhé.”
“May thay, gia đình của anh khá tốt, anh không cần phải áp lực quá nhiều, do bản thân anh muốn lấy hạng nhất, cũng do bản thân anh muốn học y, không ai ngăn cấm anh suốt chặng đường đấy hết. Nhưng anh hoàn toàn có thể hiểu được việc em sợ phí hoài thời gian.”
Ứng Trường Lạc đã quen với việc Khúc Sở đổi lời tự xưng từ “Anh trai” thành “Anh”, bày tỏ thái độ bắt đầu nghiêm túc.
Ngón tay thon dài chạm vào điếu thuốc, Khúc Sở phủi đi một đoạn thuốc đã cháy thành tro, đốm lửa hồng lộ ra, anh hút một hơi mạnh, khàn giọng kể: “Cơ mà chính anh cũng từng trải qua giai đoạn khủng hoảng vô tận. Năm lớp 11 anh vào trại huấn luyện quốc gia, xung quanh toàn thí sinh Vật lý xuất sắc từ khắp nơi. Ở đấy, mọi người chỉ học tập và thi cử, mỗi tối đúng mười hai giờ phải tắt đèn, ai cũng lấy đèn bàn đã sạc hoặc dùng hai chiếc đèn pin để học hết, anh cũng vậy, phải đến sau nửa đêm mới bằng lòng đi ngủ.”
“Em nói xem, anh có được tính là thiên tài không? Anh không rõ, nhưng anh biết điều này, khi các thiên tài đứng kế bạn, cảm giác sợ hãi ấy như hình với bóng vậy, trong trại huấn luyện anh thường mơ đi mơ lại một giấc mộng.”
Ứng Trường Lạc chợt mở miệng, diễn tả hình ảnh ám ảnh ấy bằng giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng, song chẳng rõ tâm trạng: “Anh mơ thấy bản thân tranh giải thất bại, về nhà với hai bàn tay trắng, khóa trái cửa, nhốt mình trong phòng, không dám gặp người lớn. Trong phòng ngủ chất đầy hai chồng sách đề thi đấu cao gần bằng anh, anh nhìn chúng rồi ngã xuống giường, mở mắt ra chỉ thấy gối đầu ướt đẫm, anh lo lắng, anh hoài nghi, không phân biệt được rốt cuộc đây là một giấc chiêm bao phù du, hay đã mất hết tương lai.”
Thi đua tranh giải chẳng khác nào con đường một chiều tàn khốc, một khi đã bước vào, bạn chỉ tồn tại một đích đến duy nhất là chiếc huy chương vàng, hoàn toàn chẳng thể chú ý tới các môn học khác.
Không thành công cũng thành nhân [1].
[1] Không thành công thì thành nhân, bắt nguồn từ ngạn ngữ Trung Quốc:不成功便成仁 – Bất thành công tiện thành nhân (Luận ngữ của Khổng Tử). Việc gì bạn làm cũng có rủi ro. Nếu không thành công, bạn sẽ gặp rủi ro lớn, dẫu vậy, bạn đã đạt được "nhân", nghĩa là hy sinh mạng sống của mình cho lẽ phải. Khổng Tử coi "nhân" là nguyên tắc đạo đức, tiêu chuẩn đạo đức cao nhất, và lĩnh vực đạo đức.
Học sinh bình thường một lần thi không tốt, có thể cột tóc lên xà nhà, dùng dùi đâm đùi, lần sau trở mình.
Còn trại huấn luyện thi đấu được tổ chức vào mùa đông hàng năm, đa số ai cũng phải vào lớp 11 mới được tham gia, thông qua việc này để quyết định xem có được duyệt vào đội tuyển quốc gia hay không. Nếu thất bại rồi quay về, ngoại trừ đống bừa bộn đầy đất, hệ lụy theo sau là khoảng thời gian học tập kém người khác tận một năm rưỡi.
“Đúng vậy.” Khúc Sở giễu cợt: “Tính cách của anh trai thoải mái thế đấy, nhưng vẫn mơ thấy chuyện như em nói. Vì vậy, nhóc Trường Lạc không phải ngoại lệ đâu, em quan tâm làm gì, học sinh thi đấu cũng giống em thôi. Em cũng biết đó, việc này không hề ngăn cản mọi người vui chơi theo thường lệ, ai mà chẳng tự vượt qua biển khổ chứ.”
Đèn âm đất lắp trong luống hoa chiếu xuyên qua bụi cỏ xanh cao nửa thước, mờ mờ ảo ảo, đôi mắt hoa đào long lanh của Ứng Trường Lạc và cặp mắt phượng hẹp dài sắc sảo của Khúc Sở nhìn nhau.
Khúc Sở cười nhẹ, trấn an nói: “Nhóc cứ nghĩ thoáng nhé, chưa bàn tới tài sản nhà chúng ta bạc triệu, dù em không vào được mấy thứ hạng đầu, hoặc sau này không thành công thì cũng chẳng sao hết? Người nhà em không hài lòng, kệ họ đi, cùng lắm ấy, anh trai sẽ nuôi em cả đời thôi.”
Anh quả thật giữ lời hứa như ngàn vàng, những lúc vô vọng nhất, với lòng kiên trì cố chấp của Khúc Sở, đều lóe lên tia hy vọng.
Ứng Trường Lạc ngửa đầu ra sau, định dựa vào thành ghế nhưng Khúc Sở đã đưa cánh tay ra kê trước, dịu dàng nói: “Bây giờ hãy dựa.”
Cô gối lên cánh tay rắn chắc, cơ thể trượt xuống, biếng nhác ngắm bầu trời đêm.
Các vì sao tinh tú lững thững dạo khắp khoảng trời đen, chú mèo con nấp trong bụi cỏ đang bé giọng kêu, gió thu rì rào, trăng sáng ẩn mình.
“Mượn lời tốt lành của anh vậy.” Một chốc sau, Ứng Trường Lạc giải tỏa hết những ngột ngạt trong lòng: “Lời nói của anh khiến em vững tâm hơn rồi, hình như em thấy thoải mái hẳn luôn đấy.”
Khúc Sở nghiêm túc: “Hãy mãi mãi thoải mái, bởi vì anh luôn ở đây.”
Năm ngón tay của Ứng Trường Lạc đan vào giữa khe hở rồi buông ra, cô vui vẻ nói: “Vậy chúng ta về nhà chơi game nhé anh?”
Mài mòn lưỡi dao nhọn trên đầu, sau cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
***
Không hề uổng phí bao nỗ lực, Ứng Trường Lạc đã cán đích đầu tiên ở mục bốn trăm mét như ý nguyện, đồng thời lật ngược tình thế vô cùng thần kỳ hệt như trò domino, tiếp tục mang hạng nhất về lớp mình.
Lạc Kim kích động xông lên ôm chặt cô, Trì Thần và Tưởng Thánh mỗi người kéo một bên tấm biểu ngữ, chạy điên cuồng vòng quanh khán đài, Trần Nghị theo sau bọn họ, giơ chiếc loa lớn, cổ vũ hô to: “Nhìn thấy chưa? Đó là thiên thần Ứng Trường Lạc của lớp bọn tôi đấy, lợi hại không!”
Cờ màu tung bay cùng các chú chim bồ câu hòa bình chao lượn trên bầu trời, báo hiệu kỳ nghỉ 1 tháng 10 đã tới.
Hành trình mỗi năm của Ứng Trường Lạc sẽ được hai nhà bàn bạc trực tiếp và chốt hạ vào dịp tết Nguyên đán.
Kế hoạch chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc, học môn chính nào và môn yêu thích gì, dành ba ngày của kỳ nghỉ 1 tháng 5 ở nhà họ Ứng, do Triệu Mãnh, từng là võ sĩ quyền anh, huấn luyện kỹ năng chiến đấu, cuối tháng tám theo lệ sẽ sang Tokyo với Ứng Cẩn Ngôn một khoảng thời gian ngắn để học bổ túc môn thi Toán học.
Dù ở giữa xuất hiện đoạn nhạc đệm lớn mang tên Khúc Sở, trực tiếp thay đổi phương hướng cuộc đời của Ứng Trường Lạc, song cô vẫn phải hoàn thành hết những việc đã được sắp xếp từ trước.
Vợ Ứng Thận Hành, chị dâu của Ứng Trường Lạc và Ứng Cẩn Ngôn - Cố Từ muốn đến Tokyo một thời gian ngắn vào ngày 1 tháng 10, tiện thể dẫn Ứng Trường Lạc theo, lần này chỉ đơn thuần là thư giãn, không học hành gì cả.
Người ta dắt chị em ruột thịt và chị dâu cả theo, chuyến du lịch của ba em gái xinh đẹp, Khúc Sở không có lý do ngăn cản, càng không có lý do đi cùng, anh phóng khoáng phụ Ứng Trường Lạc chuẩn bị xúng xính áo quần đầy ắp vali.
“Đi chơi vui vẻ, cần anh trai làm gì, cứ nhắn tin nhá.” Khúc Sở uyển chuyển dặn dò.
Ứng Trường Lạc diện váy dài màu vàng nhạt, căng mũi chân đá về phía trước, làn váy xếp nếp vừa vặn, trượt xuống theo từng nếp một.
Đôi mắt đen của cô long lanh, do dự chốc lát, cô mới nhẹ nhàng lên tiếng, năn nỉ hỏi: “Vậy anh trai có thể làm bài tập giúp em không?”
“...” Khúc Sở không thể tưởng tượng nổi, anh ngẩng đầu, Ứng Trường Lạc bỗng tránh né ánh mắt của anh, đè thấp giọng giải thích: “Là bài tập Mỹ thuật, vẽ tranh và cắt báo, theo chủ đề kỳ nghỉ Quốc khánh.”
Khúc Sở ngồi trên mặt đất, ngửa đầu ngó cô: “Lý do?”
Ứng Trường Lạc cụp mắt nhìn xuống Khúc Sở, sau khi im lặng một lúc lâu, đành khai ra: “Em không muốn vẽ.”
“Anh biết nhóc không muốn vẽ.” Khúc Sở nhún vai: “Nhưng vì sao anh phải vẽ giúp nhóc chứ?”
Ứng Trường Lạc cắn môi, nhả ra từng chữ, nghiêm túc đáp: “Bởi vì em gọi anh là anh trai.”
Cũng hợp lý quá chừng, đã là anh trai của em thì nên giúp em làm bài tập, anh đồng ý với em rồi mà.
“Tuyệt vời.” Khúc Sở bị gài, nhưng anh không hề tức giận, chỉ pha trò nói: “Hóa ra ngoại trừ môn Ngữ văn, cô chủ nhà ta còn không giỏi việc khác à?”
Ánh mắt Ứng Trường Lạc u ám, cô quả quyết phủ định: “Không phải.”
Khúc Sở truy hỏi: “Không phải à?”
Ứng Trường Lạc bước đến bàn, cầm điện thoại của mình rồi quay lại, mở kho ảnh phân loại bao gồm các tranh vẽ, cô đưa Khúc Sở xem, lạnh lùng giải thích: “Em vẽ hết đấy.”
Cô ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, đối diện thẳng với Khúc Sở. Váy dài uốn lượn, tỏa ra như cánh hoa.
Tranh thủy mặc trong hình mang phong cách dễ chịu, đậm nhạt tinh tế; tranh phác họa tả thực, sáng tối mờ ảo hợp lý; tranh sơn dầu đậm màu tươi đẹp.
Kỹ năng vẽ thành thục thế này cộng thêm độ tuổi bây giờ của cô, xứng đáng với câu tuyệt hảo.
“Nhưng em không muốn vẽ nữa.” Ứng Trường Lạc nhìn Khúc Sở không chớp mắt, vừa bướng bỉnh vừa kiên định: “Em biết vẽ, dạo trước luôn học nhưng không thích, cực kỳ bài xích. Em ghét khi ai đấy khen em, họ sẽ kèm thêm câu, cháu sở hữu tài năng nghệ thuật y hệt bố ruột cháu. Em không thể chấp nhận nổi việc mình giống ông ta dù chỉ một chút, em chẳng muốn trở thành người như ông ta, khác nào lời nguyền rủa sâu sắc nhất chứ.”
“Em thấy phản cảm, anh từng bảo, em không cần làm chuyện mình không thích khi ở cạnh anh.”
Cô vân vê mép váy giữa các ngón tay, mang vài phần cầu xin: “Xin anh đừng nuốt lời.”
Yết hầu sắc bén của Khúc Sở chuyển động, anh nghiêm mặt đáp: “Cô chủ nhà anh khác xa Ứng Hành Vân, em không thích, vậy hãy bỏ qua, anh nói được làm được. Cứ tận hưởng chuyến du lịch của mình, bài tập này giao cho anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT