Ý chí học tập sẽ luôn cật lực tăng vọt trong một tuần đầu tiên vừa nhập học, phải chăng do nội dung diễn thuyết buổi khai giảng kích thích sục sôi, hay bởi vì con người đã quen vận hết khả năng của bản thân ngay từ lúc bắt đầu?

Để học sinh không lấn cấn vì chỗ ngồi, vị trí trong lớp được đổi luân phiên. Vào buổi trưa thứ sáu hằng tuần, thứ tự sẽ đổi theo chiều dọc về sau, ngang sang phía trái, bảo đảm từng trò đều có chốn học tập phù hợp, khéo léo công bằng.

Nhưng Ứng Trường Lạc gần như là một ngoại lệ, cô mãi mãi đóng đô ở hàng cuối cùng, gần cửa sau đã khóa kín.

Cô tự mình yêu cầu như vậy, thế nên các thầy cô môn Ngữ văn, Lịch sử sẽ tự động không chú ý đến cô.

Thí sinh đã quyết định bước lên con đường thi đấu, dù học ở đâu cũng không nhất thiết phải thuộc hết kiến thức tất cả các môn.

Trong cuộc thi thiên quân vạn mã, qua cầu độc mộc, không ai quan tâm bạn vươn đến đỉnh cao thế nào, có thể thành công là được.

Dẫu bạn có tìm con đường riêng, như kéo đàn nhị được tuyển vào đoàn nhạc dân tộc, cũng chẳng ai dị nghị. Thậm chí, nếu bạn cần, trường học có thể sẵn lòng cung cấp cho bạn một phòng âm nhạc.

Trước giờ vào học, chủ nhiệm lớp tuyên bố tên mới của Ứng Trường Lạc và một bạn học khác. Trẻ vị thành niên dễ đổi tên, gặp phải phụ huynh mắc chứng khó chọn thì nửa năm đổi tên một lần cũng không lạ, mọi người đều quen cả rồi.

Thanh thiếu niên tràn trề tinh lực, dùng mãi không hết, Trì Thần vốn dĩ đã đổi lên hàng đầu ngồi, thế nhưng vẫn dùng vận tốc sóng gió mặc bay, xông tới hóng hớt trước khi giáo viên Ngữ văn vào lớp: “Tên hay quá, ai đặt cho cậu vậy?”

Ứng Trường Lạc ngước mắt, nhàn nhạt đáp: “Anh trai tớ.”

Trì Thần gật đầu, bật ngón tay cái lên: “Anh trai chúng ta giỏi đấy.”

Ứng Trường Lạc hiếm khi nói thêm, lạnh lùng nhấn mạnh: “Anh trai tớ.”

Ngay sau đó, Tưởng Thánh ngồi ở hàng trước phóng chiếc máy bay giấy được xếp từ đề thi, đúng lúc đụng vào mũi cậu. Tưởng Thánh lo lắng lướt qua biển người, đến trước mặt Trì Thần: “Con trai lớn của bố, con không sao chứ?”

“Không sao.” Trì Thần xoa mũi đáp, chỉ thấy Tưởng Thánh nhặt lên máy bay giấy đáp trên bàn bên cạnh, gọi tiếng con nghe thật thắm thiết.

Trần Nghị ném xéo đồ qua, hô: “Trì Thần, cậu tém tém cái tật xã giao ô dề của mình giùm. Ngay tiết đầu tiên mà cậu đã không mang sách rồi, muốn bay màu hay gì.”

“...” Trì Thần như bị sét đánh, nụ cười trên mặt đông cứng.

Ứng Trường Lạc vô cảm lấy sách Ngữ văn từ trong hộc bàn, đập trước mặt cậu, không buồn nói năng.

Trì Thần chắp tay trước ngực, ngàn ơn vạn tạ kêu gào: “Bồ Tát độ con, cảm ơn, anh trai của cậu anh trai của cậu. Ai đụng đến cậu, đứa đó tới số với tớ.”

Sau khi lên lớp, phòng học cũng chuyển lên lầu theo, bài tập hè được thu vào ngày 31, Ứng Trường Lạc thuộc trường hợp khác, cô không cần nộp.

Đống bài tập đấy được bạn Trì Thần nhiệt tình giúp đỡ bưng đến chỗ ngồi mới, chất cao đến nửa mét.

Tiết đầu tiên của ngày khai giảng là môn Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn ôn hòa thân thiết bảo mọi người đọc diễn cảm bài khóa.

Trong lớp học ồn ào, Ứng Trường Lạc sững sờ một chốc rồi mới cầm vở bài tập hè, cô lật ra tờ thứ nhất, dùng cây thước xé chỗ tên của mình sao cho thật hoàn chỉnh, sau đấy kẹp vào từ điển Ngưu Tân dày nặng để tránh bị cong góc.

Bảng đen bị gõ, tiếng đọc diễn cảm dừng lại, âm thanh át được tiếng xé giấy đã biến mất, cô đành xoay người lục túi, tìm thấy một con dao rọc giấy cỡ nhỏ trong ngăn cao nhất dễ như trở bàn tay.

Cô đã mua con dao rọc giấy này ở Tokyo, đặc biệt mang về Đế Đô, công dụng duy nhất chính là cắt thứ này.

Lúc Khúc Sở nhắn tin kể rằng anh đã viết tên lên vở bài tập, Ứng Trường Lạc đã manh nha ý định, nhất quyết giữ lại dòng tên do tự tay Khúc Sở đề bút.

Hành vi vừa tốn thời gian vừa tốn sức, không chút ý nghĩa nào, nhưng cô vui.

Con người Khúc Sở tựa quả trăn được bao bọc bằng lớp vỏ socola giòn rụm, anh sẽ thật dịu dàng thâm nhập vào cuộc sống của bạn, rồi bỗng chốc đảo lộn hết tư duy của bạn, và sẽ rất vừa miệng khi cắn tới tận cuối.

Lúc đang thảo luận về việc hệ trọng, kế hoạch tương lai là một ví dụ, Khúc Sở vẫn có thể thoải mái và lười biếng, ấm áp bình tĩnh bảo: “Đáng hay không đáng, ý nghĩa hay không ý nghĩa, cuộc đời làm gì phức tạp đến vậy, anh vui là được.”

Trong lúc vô tình, Ứng Trường Lạc cũng bắt đầu học cách ưu tiên chỉ số vui vẻ của bản thân hơn để đưa ra quyết định.

Cô cụp mi xuống, mất gần nửa tiết học chỉ để cắt ra từng cái tên mà Khúc Sở viết cho cô.

Chất liệu giấy vở bình thường, dính bụi và giòn tan, cô dùng thước như dùng dao, kích thước của mỗi tờ đều bằng nhau.

Chuẩn bị xong xuôi hết, cô tiếp tục lấy xấp giấy đã cắt đấy từ trong từ điển, trải phẳng lên mặt bàn, lít nha lít nhít, toàn bộ đều là tên mới của cô.

Lạc Kim nghiêng đầu, lén lút bỏ vài viên kẹo trái cây lên bàn cô, lia mắt nhìn qua thì suýt nữa bị sốc, nửa phút sau mới chuyền miếng giấy nhỏ: [Cậu đang luyện viết tên mới của mình sao? Ứng Trường Lạc nghe hay ghê.]

Ứng Trường Lạc đáp: [Ừa.]

Cô nói hay trả lời đều ít như nhau.

Lạc Kim là con ngoan trò giỏi, cô bé không làm được việc chuyền giấy qua lại nhiều lần trong lớp, bèn ngừng lại.

Ngón tay sờ mặt giấy, se lại đôi chút, giấy đề mỏng hơn giấy vở bài tập, mơ hồ cảm nhận được đường vân lõm xuống do bút viết.

Có thể tưởng tượng ra cảnh, giữa nắng hạ chan hòa, Khúc Sở ngồi dựa vào bàn đọc sách, nắn nót từng nét chữ một, ngay cả tên cũng do anh đặt.

Ứng Trường Lạc tựa vai trên tường, cô ngẩn người, sắp xếp chồng giấy trên bàn thật ngay ngắn trước khi vào tiết sau, xấp giấy chỉ dày nửa centimet nhưng khá nặng, cô không cầm nổi, bị kéo xuống.

Cô rút ra tờ giấy A4, gấp lại chính giữa vừa đủ để có thể gói lại kích thước của các sợi giấy, dùng móng tay móc lên thành nếp gập, cẩn thận tạo ra một “phong thư”.

Cô bao vào rồi mở ra, ánh mắt tối đen.

Ứng Trường Lạc cầm bút ký tên, viết lên tờ giấy bọc ngoài:

[Khúc Sở đặt tên cho mình - 01.09.2013]

Sau đấy, cô gói lại lần nữa, xoay người dợm nhét vào ngăn kép của cặp sách để mang về nhà.

Lúc bàn tay lần mò vô ngăn kép, cô bỗng sửng sốt, mình đâu bỏ đồ gì vào, đáng lẽ phải rỗng tuếch chứ nhỉ, sao lại có hai loại xúc giác mềm mại và cứng rắn thế này?

Khi lấy ra hết, cô mới nhìn rõ, xuất hiện thêm hai miếng băng vệ sinh và một chiếc ví tiền màu xanh nhạt.

Trong ví chứa mấy tờ tiền giấy và tấm thẻ phụ cô không hề cầm theo, tuy trước đấy cô chẳng thể từ chối Khúc Sở được.

Con gái học cấp 2 sẽ đến kì dâu khi bắt đầu độ tuổi dậy thì, nhưng hiện nay Ứng Trường Lạc vẫn chưa trải qua lần đầu tiên.

Khúc Sở chưa từng chăm sóc bạn nhỏ nào, mọi việc đều nhờ vào tính cách chu đáo, cộng thêm việc chính anh cũng vừa thoát khỏi thời thiếu niên chưa đến hai năm. Các vấn đề nằm trong suy tính của bản thân, anh đều chuẩn bị trước cho Ứng Trường Lạc.

Ứng Trường Lạc lấy điện thoại từ trong hộc bàn, có bài tập vung vãi che đậy, cô nhắn tin cho Khúc Sở.

Cô chủ: [Cảm ơn thẻ phụ.]

Khúc Sở hồi âm rất nhanh: [Không có chi, ở nhà của anh tiêu tiền của anh, chuyện rõ như ban ngày.]

Ứng Trường Lạc suy nghĩ hồi lâu, trả lời anh: [Vâng.]

***

Chuông hết tiết vang lên, các cô cậu học trò mau chóng đứng dậy, châu đầu túm tụm lại một đám, nhiều chuyện về chủ đề “Cuộc sống kỳ nghỉ”.

Lạc Kim xoay người, định nói gì đấy với cô, nhưng bắt gặp vẻ mặt lạnh nhạt của Ứng Trường Lạc, cô bé đành rụt rè nghẹn lời.

Ứng Trường Lạc lẳng lặng bưng hộp socola ra, bóc một nắm kẹo thật đầy, đặt lên bàn của mình rồi vỗ vai Lạc Kim, ra hiệu cho cô ấy ăn đi.

Vẫn do Khúc Sở chuẩn bị socola, anh tha thiết bày tỏ: “Anh biết là em không thích giao tiếp, cứ đưa thẳng cho bạn nào em thích là được. Hẳn các bạn cũng quen với cách biểu đạt của em.”

Sự thật chứng minh rằng Khúc Sở đã nhìn thấu hồng trần, quả nhiên Lạc Kim hiểu ý, cô bé cầm socola lên, cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn Ứng Ứng.”

Từ hàng đầu, Trì Thần ngược dòng băng xuống để đến trả sách, cậu vẫn lải nhải mấy hồi thiên ân vạn tạ, khiến Lộ Trầm đang ngủ say cao giọng nhắc nhở: “Tiết sau là môn Toán số, mau đến phụ thầy Toán chuẩn bị dụng cụ dạy đi kìa.”

Giáo dục bắt buộc của chế độ chín năm hiện nay phân chia khu học thế này, sẽ có trường tiểu học trực thuộc bên cạnh trường trung học trực thuộc. Đa số bạn học trong lớp đều biết nhau từ tiểu học, đã quen mặt nhau nên bầu không khí trong lớp hài hòa lắm.

Về phần các bạn hài hước đã thua cược trong kỳ nghỉ, nhân lúc mấy phút nghỉ giữa giờ, đã trình diễn tiết mục ca hát trên bục giảng.

Ứng Trường Lạc nghiêng người, lười biếng dựa vào bờ tường, giơ điện thoại lên, quay video gửi cho Khúc Sở.

Các cuộc tán dóc bằng tin nhắn của họ đều do một tay Khúc Sở đảm nhận, còn cô nếu không gửi hình thì gửi video, luôn chỉ chia sẻ nhiều điều để thay thế lời cần nói.

Lần này anh không hồi âm ngay, Ứng Trường Lạc úp điện thoại lại, không để tâm nhiều.

Đứa trẻ từ nhỏ đã thiếu vắng việc chăm lo đủ đầy của bố mẹ, dẫu sở hữu mệnh công chúa thì cũng đâu thể “trông mong tất cả mọi người” đều vây quanh ý kiến của mình, bị xem nhẹ mới là trạng thái bình thường.

Chim muông giải tán sau tiếng chuông vào tiết, thầy Toán hài lòng nhìn các cô cậu nhóc trong phòng, chân thành chúc phúc: “Hy vọng năm nay khi làm bài tập Toán, các em có thể yên tĩnh giống như bây giờ.”

Tin nhắn của Khúc Sở nhảy ra trong khung cảnh ỉ ôi than vãn lúc này.

Anh gửi hai tấm hình chụp toàn thân đang diện âu phục, hỏi: [Nhóc Trường Lạc nhà ta ưng bộ nào hơn?]

Cả hai đều thuộc hãng Dior Homme, một đen, một có hoa văn đỏ rượu.

Quần áo được ủi thẳng, ôm trọn vóc dáng gầy gò mạnh mẽ. Áo sơ mi kín kẽ, nút cài đến hàng cao nhất, trông anh lạnh lùng cao quý, nhìn sao cũng đẹp.

Khúc Sở chuẩn lụa đẹp vì người.

Ứng Trường Lạc bấm lưu cả hai tấm hình, lướt qua lướt lại, thật khó chọn mà.

Cô chủ: [.]

Cô chủ: [Ý kiến của em có ích à?]

Khúc Sở: [Lại chẳng thế. Lát nữa anh phải đến dự một buổi đấu giá, sẽ đón em tan học ngay khi kết thúc, không kịp thay đồ, đành để y nguyên vậy để gặp em thì tất nhiên em phải thấy đẹp mới được.]

Ứng Trường Lạc ngồi ở góc tối của phòng học, lòng bàn tay dán lên lồng ngực, cảm nhận được nhịp rung động của con tim.

Chẳng mấy chốc đã vọt đến tiết tấu là lạ.

Lông mi dài tựa lông quạ đổ thành chiếc bóng dưới mí mắt, cô không gõ vào khung trò chuyện, sợ dòng chữ “Đang soạn tin…” để lộ ra vẻ do dự của mình.

Thay vào đấy, cô mở chế độ ghi âm ra, luyện tập cách trả lời nhiều lần.

[Màu đen khá ổn, đỏ rượu.]

[Đỏ rượu tôn lên…]

Cô muốn nghiêm túc nhận xét, giúp anh có thêm lý do để quyết định, nhưng sau khi đã châm chước đủ đường, cô vẫn không tìm ra được từ hình dung thích hợp.

Sau cùng, câu trả lời cô gửi đi vẫn rất ngắn.

Cô chủ: [Màu đen.]

Cô chủ: [Em thích.]

Khúc Sở: [Ừ, anh cũng thấy vậy, đúng lúc không cần cởi nữa. Buổi tối gặp nha cô chủ.]

Khúc Sở: [Bạn học lớp em vui tánh phết, đúng là hào kiệt đời nào cũng có.]

Khúc Sở: [Hầy, buổi tối em muốn ăn gì? Đồ BBQ chúc mừng khai giảng nhé?]

Cô chủ: [Nghe giảng bài.]

Khúc Sở: [Em nghe hai tam giác bằng nhau trong tiết Toán đầu tiên của năm lớp 8 à?]

Cô chủ: [...]

Khúc Sở: [Em quay trúng màn hình lớn trước giờ học, hiện lên tiêu đề vậy đấy.]

Ứng Trường Lạc đẩy điện thoại vào tận cùng hộc bàn, không xem nữa, hai phút sau lại lấy ra.

Khúc Sở: [Được rồi, không ghẹo em nữa, lo tiếp việc của mình đi. Anh ra ngoài đây, có việc thì cứ nhá máy cho anh.]

***

Thời gian ra chơi dài, tập thể dục xong thì còn dư lại gần ba mươi phút, mọi người sẽ ăn uống trò chuyện, cùng nhau đến lớp khác gặp mặt người thầm thương.

Ứng Trường Lạc không thích phơi nắng, chỉ nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi và bỏ qua lúc tập thể dục giữa giờ, cô luôn đi rót nước hoặc vệ sinh sau khi đa số mọi người đã về lớp.

Hai tay Lạc Kim bưng ly nước, đứng ở cửa cười nói thật xinh đẹp với bạn khác, cô ấy đang đợi lớp trưởng Giang Tẫn Nguyệt, người được gọi lên phòng giáo vụ, quay về rồi cùng đi lấy nước. Họ là thanh mai trúc mã, quan hệ giữa bố mẹ đôi bên rất tốt, nhà ở đối diện nhau, như hình với bóng, ai cũng đã quen.

“Ứng Trường Lạc, ăn một miếng nhé!” Giọng nữ mềm mại nhẹ nhàng chen vào, Hách Manh ngồi ở hàng ghế đầu tiên nói chuyện với Lạc Kim đang nâng cao hộp cơm, mời nói: “Hôm nay mẹ tớ chuẩn bị cho tớ dứa ngọt lắm.”

“...” Ứng Trường Lạc đảo mắt lướt qua quả dứa màu vàng chanh, còn chưa kịp từ chối thì Hách Manh đã nhiệt tình lấy một cây tăm mới, ghim một miếng lên muốn đút cho cô: “Nếm thử nha, tên mới của cậu xịn ghê, đâu như tớ. Đương nhiên lúc bố mẹ tớ đặt tên cho tớ, cũng đâu ngờ lại phổ biến trên mạng như vậy.”

Thịnh tình không thể chối từ, Ứng Trường Lạc nhận và ăn hết. Cô vô tình thấy sách luyện tập và sổ ghi chép đặt ngược trên bàn, có lẽ Hách Manh định hỏi Lạc Kim chút gì đó, rốt cuộc thành lảm nhảm trước.

Mọi người đều sẽ học trước trong kỳ nghỉ, Hách Manh hỏi nội dung của hình học phẳng.

Ứng Trường Lạc khom người, lạnh lùng hỏi nhưng vẫn lịch sự: “Viết được không?”

Hách Manh vội vã gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Ứng Trường Lạc cầm bút, viết ra mấy điểm mấu chốt, chứng minh hai hình này bằng nhau, cuối cùng dùng dấu tiếp nối, xoay vở trả về cho Hách Manh: “Là thế này.”

Hách Manh nhìn nhìn rồi bừng tỉnh hiểu ra: “Cảm ơn cậu! Ăn thêm hai miếng đi.”

Nương theo giọng nói ngọt ngào mềm mại là tiếng cười lạnh trên hành lang: “Xin hỏi Ứng Vô Hoan lớp các cậu có ở đây không?”

Ứng Trường Lạc ngồi thẳng người dậy, lơ đãng lướt qua ghế dựa bên bàn, chỉ thấy Giang Tẫn Nguyệt thò nửa người vào trong lớp nhìn quanh, ánh mắt của cậu ấy và cô chạm nhau giữa không trung.

Lạc Kim nhạy bén nhận ra điều gì đấy, nghĩ rằng người đến không có mục đích tốt, cô ấy đè bả vai Ứng Trường Lạc lại, mím môi lắc đầu với Giang Tẫn Nguyệt.

Thanh mai trúc mã ngầm ăn ý, Giang Tẫn Nguyệt hiểu ra, cậu ấy khựng lại mấy giây, loay hoay đưa mắt nhìn khắp nơi rồi mới ngoảnh đi.

Ứng Trường Lạc nghe thấy cậu ấy lạnh lùng đáp: “Người cậu tìm không có ở đây.”

Lạc Kim chỉ vào ly nước trong tay Ứng Trường Lạc, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cần rót nước không, tớ rót giúp cậu nhé?”

Hách Manh đứng lên: “Cậu muốn đến nhà vệ sinh thì cứ hú hai tụi tớ.”

Thật ra, Ứng Trường Lạc hoàn toàn không biết vì sao có người tìm mình, cô một mình quen rồi, người được xưng là bạn cùng lớp cũng gần như không có, nói chi đến lớp khác?

Ngược lại, các bạn học rất nhiệt tình, một trái một phải kéo tay, rủ cô đi vệ sinh.

Cuộc sống tập thể đa sắc màu rực rỡ, ai nấy đều tự nhiên sinh ra tính cách bao che khuyết điểm đối với bạn học lớp mình.

Sau tiết học thứ ba, Lạc Kim thậm chí còn đặc biệt hỏi: “Cậu định ra hành lang hóng gió à? Tớ có thể đi cùng cậu.”

Ứng Trường Lạc dời một phần chuyên tâm ra khỏi quyền đề thi Vật lý, lắc đầu từ chối ý tốt.

Nhưng sao có thể mãi tránh được họa chứ.

Bạn bè không thể lúc nào cũng kề cạnh Ứng Trường Lạc, cô có thói quen đến cửa hàng mua chai nước lạnh vào thời gian nghỉ trưa, rồi vòng qua con đường nhỏ vắng người để trở về phòng học, đang tản bộ thì chợt bị người ta lớn tiếng gọi, giọng nói sắc bén kêu to: “Ứng Vô Hoan, con đĩ này đứng lại cho tao.”

Ứng Trường Lạc ngước mắt, dửng dưng nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn và chàng trai xấu xí trước mặt, lạnh lùng nhả ra một âm tiết: “Gì?”

Cô gái da trắng như tuyết, sương lạnh phủ kín đôi mắt hoa đào, toàn thân toát ra vẻ lãnh đạm, ai ghét cô, khi nhìn thấy sẽ cho rằng cô đang giả vờ.

“Con mẹ mày ra vẻ gì hả, làm kẻ thứ ba dụ dỗ bạn trai người khác thì hay ho lắm à?” Cô gái hùng hổ dọa người, chất vấn.

Ứng Trường Lạc vặn nắp chai, thần thái tự nhiên uống một ngụm thấm ướt môi rồi mới lên tiếng, lơ đãng hỏi: “Sao cơ?”

Cô gái ngẩng đầu ưỡn ngực quát: “Tao nói mày chèo kéo bạn trai tao, mày điếc hay gì?”

Chất lượng ở các khu học tập được phân chia không đồng đều, Ứng Trường Lạc không giỏi giao tiếp, ngoại trừ bạn cùng lớp, cô sẽ không nhìn đến người khác, dù chỉ nửa ánh mắt.

Bất kể chàng công tử bột “vẻ ngoài xấu xí” trước mặt này khá có tiếng trong trường.

Gia đình trúng xổ số, giàu lên trong một đêm, chuẩn kẻ lắm tiền quê mùa, dùng tiền đăng ký hộ khẩu ở Đế Đô, ra tay xa xỉ, cả ngày vênh váo, mang theo tiền và đàn em rêu rao khắp nơi. Ứng Trường Lạc cũng không biết rốt cuộc cậu ta là ai.

Ứng Trường Lạc nhẹ nhàng đáp trả như gió thoảng mây trôi: “Ai bảo?”

“Ông đây bảo!” Gia đình Tiền Phú bắt đầu có tiền từ năm cậu ta lên mười, đến tận giờ chưa một ai dám khinh thường cậu ta kiểu này. Cậu ta đã yêu Ứng Trường Lạc từ ánh nhìn đầu tiên, nhiều lần gửi thư tình nhưng không được hồi âm, đúng lúc bạn gái nhỏ phát hiện ra hình trong điện thoại nên làm ầm lên, cậu ta không hạ cái tôi xuống được, chỉ đành bịa do Ứng Trường Lạc theo đuổi mình, phóng lao phải theo lao, nhất quyết giữ vững địa vị đại ca giang hồ của cậu ta tới cùng.

Tiền Phú mở miệng nói với giọng vịt đực: “Rồi sao? Cậu không thả thính tôi, thế sao trong điện thoại của tôi có ảnh của cậu?”

Con mẹ nó chứ thật sự lố lăng lắm rồi nha, khùng điên chết mất thôi.

Giờ trong điện thoại của bạn lưu dăm ba tấm hình ngôi sao, vậy ngôi sao cũng đang dụ dỗ bạn à?

“...” Ứng Trường Lạc liếc cậu ta mới ánh mắt phức tạp, không biết có nên cãi lý với mấy tên ngu hay không, cô không mặn không nhạt nói: “Tránh ra.”

Tiền Phú dang tay chặn đường, giận đến độ kêu: “Con mẹ nó ông đây cho cậu đi rồi à?”

Bạn gái cậu ta phụ họa theo: “Con điếm!”

Ứng Trường Lạc đã mất hết kiên nhẫn, ngữ điệu lạnh lùng: “Cút!”

Tiền Phú nghiến răng nghiến lợi, bàn tay giương cao về phía trước, toan bạt tai thẳng.

Bàn tay đón gió mạnh mẽ vụt tới, Ứng Trường Lạc sừng sững bất động, tư thế cô đứng rất chuẩn, nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra cô đang gập xương ngón tay lại rồi thả ra, nên vận động nóng người một chút nhỉ.

Khi bàn tay tới gần, Ứng Trường Lạc đột nhiên chộp lấy, dùng tốc độ cực nhanh, mượn sức lực khéo léo để vặn tay của đối phương, nhấc chân đạp ngay ngực, uốn cánh tay qua đầu đưa ra sau rồi đè lại xoay qua.

Khớp xương bị trật vặn vẹo phát ra một tiếng “răng rắc”, Tiền Phú kêu rên, đồng phục mau chóng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô bạn gái nhỏ của cậu ta lo lắng muốn giúp đỡ khi chứng kiến cảnh này, Ứng Trường Lạc ngoái đầu, nhìn cô ta đăm đăm, bàn tay trái hất chai nước chưa được đóng nắp, vung lên đầu cô gái, nhạt giọng cảnh cáo: “Không định đánh cậu, không đồng nghĩa với việc không thể.”

Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi thì thân ai nấy bay.

Huống chi là con gái mười mấy tuổi đang đến thời kì nổi loạn chứ?

Cô gái lúng túng, như đóng đinh tại chỗ, nước nhỏ xuống dọc theo mái tóc.

Ứng Trường Lạc giữa nguyên thái độ, đạp Tiền Phú đang ôm cánh tay lăn ra đất, lạnh giọng hỏi: “Bây giờ có thể cút rồi chứ?”

Nhà họ Ứng không bao giờ để con cái của mình bị ức hiếp, chính vì dùng vũ khí đánh nhau nên chị gái Ứng Cẩn Ngôn mới bị đưa ra nước ngoài.

Thật ra, khi đứng ở góc độ nhân tính, Ứng Cẩn Ngôn không làm gì sai hết, cô ấy trực nhật xong thì hai đứa nhà giàu bạo lực học đường với một cô bạn nhà nghèo vượt khó, đạt thành tích tốt nên được đặc cách vào trường trung học tư nhân danh giá. Ứng Cẩn Ngôn thuận tay nhặt lấy quả tạ trong kho thể dục tiến lên can ngăn.

Hai anh con ông cháu cha thấy một cô gái làm phiền “nhã hứng” của mình, vốn dĩ định thôi, Ứng Cẩn Ngôn khuyên bảo không có kết quả nên bèn dứt khoát động thủ.

Ứng Cẩn Ngôn được vệ sĩ nhà họ Ứng, Triệu Mãnh, đích thân dạy võ.

Hoàn cảnh của Triệu Mãnh lận đận, bố mẹ vượt biên đến Mỹ lao động trái phép, anh ấy được sinh ra trong khu ổ chuột, đoàn lính đánh thuê mua anh ấy với giá một trăm đô, mũi dao liếm máu nhiều năm. Một tay anh ấy từng phá hủy hai kho thuốc pháo Trung Đông, giá trị vũ lực không thể đo lường, thời gian anh ấy nghiên cứu cách đâm vào tử huyệt của con người ắt hẳn còn nhiều hơn lượng muối mà người trưởng thành đã hấp thụ.

Ra tay vừa nặng lại độc, còn đặc chế ra lối đánh khôn khéo vì cô chủ nhà mình.

Sau chuyện đấy, cô gái kia khai sai sự thật, kể mình chỉ đang chơi trò tình thú với bạn trai. Ứng Cẩn Ngôn bị đâm sau lưng, nhà trường kết luận đây không phải việc nghĩa. Gia đình đã giải quyết ổn thỏa cho cô ấy, nhưng không tiện giữ lại trong nước nữa, hậu quả vẫn quá nặng tuy cô ấy đã xuống tay lưu tình rồi, một người nứt xương, một người gãy xương, người nứt xương kia khập khiễng cả đời.

Trước mắt có vết xe đổ không tốt của chị gái, thế nhưng lối đánh của Ứng Trường Lạc vẫn do Triệu Mãnh tự mình dạy.

Mượn câu của Ứng Thận Hành: “Người ta không đụng em, em không đụng người ta. Nếu có ai đụng vào em, chẳng cần tránh né, con người phải có năng lực bảo vệ chính mình trước thì mới xứng với lời nói lòng dạ từ bi đậm mùi ngu xuẩn này.”

Đường nhỏ vắng vẻ, ánh nắng xuyên qua tán lá ngô chiếu xuống, chiếc bóng rực rỡ loang lổ bị giẫm nát.

Ứng Trường Lạc bỏ lại tiếng kêu rên khóc lóc sau lưng, cầm chai nước rỗng và điện thoại tiến ra ngoài.

Cô mở danh bạ, đập vào mắt là tên ghi chú A.

Khúc Sở đã lưu tên của mình thành A, cố chấp muốn làm người mà cô dễ tìm thấy nhất trong danh bạ.

Ứng Trường Lạc xoay xương cổ tay vừa mới dùng sức, cắn môi phân vân có nên gọi anh không.

Buổi sáng Khúc Sở đang chọn vest, bảo phải ra ngoài một chuyến, những trường hợp cần lễ phục hẳn sẽ nghiêm túc và cần phải chỉn chu, ổn không nếu làm phiền anh?

Mời phụ huynh ngay ngày đầu tiên đi học, chắc anh sẽ thấy mình là đứa trẻ vô cùng rắc rối.

Sự việc hôm nay phải được giải quyết, phần trăm cao sẽ mời phụ huynh, điểm quan trọng nằm ở việc cô chọn người đến.

Ứng Trường Lạc quả thật có kha khá lựa chọn, như Ứng Thận Hành hoặc ông ngoại Lục Lận, lùi lại một bước để nhìn, thậm chí nếu cô mở lời, ắt chú tài xế Trương sẽ đến trong thời gian ngắn.

Bồi thường tiền là cách đơn giản nhất, bản thân cô cũng có khả năng làm được.

Thiếu nữ vội vã quay về phòng học, tùy tiện gấp lại sách đề trên bàn, vùi đầu lo sợ, lặng lẽ suy tính: “Nhưng mình không muốn chịu thua. Khúc Sở đã từng nói, cứ liên lạc với anh khi cần, mình có thể tin tưởng anh ấy đúng không?”

Trường trung học trực thuộc nào lớn đến thế, không che đậy được chuyện xấu.

Chẳng mấy chốc, chủ nhiệm lớp với sắc mặt xanh xám đứng ngoài cửa gọi Ứng Trường Lạc ra.

Tiền Phú được băng bó trong phòng y tế, tình hình không rõ. Đương nhiên cô chủ nhiệm không có ý định ồn ào đến phòng giáo vụ, cùng chủ nhiệm lớp 19 tìm một văn phòng, lo nghĩ đi tới đi lui.

Mái tóc cô bạn gái nhỏ của Tiền Phú không nhỏ nước nữa, từng lọn tóc ẩm ướt dính bệt trên gò má đỏ bừng, cô ta co người vào trong góc, không dám ngó Ứng Trường Lạc, trông vô cùng đáng thương.

Ứng Trường Lạc đứng ngược sáng bên cửa sổ, không mặn không nhạt trả lời hai chủ nhiệm lớp: “Em đánh đấy.”

Chủ nhiệm lớp 19 là một người trung niên hói đầu, nổi trận lôi đình, chỉ vào Ứng Trường Lạc, rống lên với chủ nhiệm lớp cô: “Từ Tuyết, xem học sinh ngoan do cô dạy dỗ này, nó có thái độ gì vậy?”

Từ Tuyết nhíu mày, đưa điện thoại của mình qua: “Em gọi phụ huynh của em đến, ngay lập tức!”

Ứng Trường Lạc đã hạ quyết tâm vào giờ phút này, không nhận điện thoại của Từ Tuyết, cô tự lấy của mình, mở khóa gọi cho A, chữ mà cô đã ngắm rất nhiều lần.

Khúc Sở bắt máy sau một tiếng “tút”, giọng nói nặng nề: “Gọi cho anh vào lúc này, em gặp phải vấn đề không giải quyết được đúng không? Có bị thương không? Ở trường chờ anh.”

“Không bị thương.” Mũi Ứng Trường Lạc cay cay, cô khàn giọng đáp: “Em chờ anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play