Editor: Lan Anh
Trên đường đi, Tào Tĩnh nửa ngủ nửa tỉnh, một câu cũng không nói, Từ Minh Lãng gọi cô ấy dậy ăn chút gì đó để tiết kiệm sức lực. Hơi thở của cô ấy yếu ớt, trên mặt và trên cổ chỉ có một lớp mồ hôi mỏng manh, Từ Minh Lãng nghĩ thầm không tốt, đưa tay sờ lên trán cô ấy, quả nhiên là phát sốt rồi.
Từ Minh Lãng đỡ Tào Tĩnh dậy để uống chút nước, bảo cô ấy chịu đựng một chút rồi cởi áo khoác của mình ra khoác cho cô.
Khoảnh khắc anh cởi áo bông kia ra, không khí lạnh ập vào người Từ Minh Lãng, lúc này anh mới phát hiện được bên trong xe không có mở điều hòa, cho tới giờ chút nhiệt độ bên trong xe đều là dựa vào khí thải carbon dioxide tạo thành ảo giác nhiệt độ, một khi không có áo bông thì bình thường không dễ để chịu đựng được cái lạnh này.
Từ Minh Lãng vươn tay ra muốn mở điều hòa, nhưng trong lòng biết không mở điều hòa là một điều đúng đắn, đó là cách tự bảo vệ của bọn họ trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Không ai biết sẽ mất bao lâu trước khi họ có thể trở lại thế giới bình thường, cho nên trước khi tìm được trạm xăng, lượng nhiên liệu trong xe đều phải tiết kiệm một chút.
Chu Tuyết Vinh mở khóa kéo trước ngực , sau đó cởi áo bông ra, xem nó như cái mền khoác trước người, kéo lên một góc rồi vẫy tay với Từ Minh Lãng. Từ Minh Lãng nhìn biểu tình của Tuyết Vinh, đó là một bộ dáng rất tự nhiên, không giống như có suy nghĩ dư thừa nào, trong lòng anh lẩm bẩm ý thức bản thân mình dư thừa, sau đó anh cũng tiến lại gần, chen vào trong áo bông.
Độ ấm còn sót lại trong áo bông làm cho Từ Minh Lãng dịu lại, anh run rẩy, tay chạm vào đùi Chu Tuyết Vinh, anh bình tĩnh nắm chặt hai tay, cố gắng thu nhỏ thân hình của mình lại, đồng thời vểnh tai lên, chú ý xem người cao to bên cạnh có biểu hiện gì khác thường hay không.
Một lát sau, Từ Minh Lãng chỉ nghe thấy bên người truyền đến tiếng hít thở đều đều, anh híp mắt lại thì nhìn thấy thân trên Chu Tuyết Vinh cuộn tròn, cổ áp vào ngực ngủ thiếp đi, mũ trùm đầu bị đè mềm nằm úp sấp, lộ ra nửa cái cổ trắng như tuyết. Có thể bởi vì là con lai, làn da của Chu Tuyết Vinh rất trắng, là loại màu trắng có chút hồng, giống như những mạch máu đang lộ ra dưới làn da mỏng manh ấy.
Từ Minh Lãng đưa tay kéo cái mũ kia lên trên nên đã nhìn thấy được vết bỏng làm giật mình kia. Sau khi xác nhận khuôn mặt đã ngủ của Tuyết Vinh , anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc sau gáy của đối phương sang một bên và nhìn xuống vết sẹo kia. Vết sẹo màu nâu kia còn lớn hơn những gì anh đã nghĩ, nó chạy dài dưới lớp quần áo. Những vết sẹo cũ như này dù có điều trị bằng tia laser cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn mờ đi, nhưng dù sao cũng tốt hơn hiện tại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT