Tin tức này vừa ngọt ngào nhưng cũng vừa đau đớn.
Tôi nói tạm biệt với Thiệu Minh Chương, từ chối yêu cầu hộ tống tôi về của anh ta, tôi nói rằng dù sống hay chết tôi cũng không muốn liên quan gì đến anh ta.
Khi tôi về đến khu dân cư tôi sống thì trời cũng đã tối, hôm nay thời tiết khá tốt nhưng lại hơi se lạnh, cảm giác đi bộ trên đường càng khiến xương cốt tôi cảm thấy đau nhức và tim tôi như thắt lại.
Khu dân cư nằm trong một khu chợ đêm sầm uất nhưng cũng rất hỗn loạn, mới chạng vạng đã có người lo bắt đầu dựng sạp, đun nước sôi, hoặc nấu mì.
Các bác gái đều nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.
Tôi cúi đầu nhìn quần áo đang mặc trên người, lúc ở bệnh viện tôi cũng không chú ý, lúc gần đi liền cầm đại quần áo trên sô pha lên thay, cũng không nhìn rõ là của nhãn hiệu nào. Quần áo là Thiệu Minh Chương chuẩn bị, làm sao anh ta có thể mua cho tôi một cái áo sơ mi chỉ với giá ba mươi, bốn mươi tệ được chứ?
Tuy rằng đã qua ba năm, tôi mặc hàng vỉa hè cũng đã được ba năm nhưng điều đó vẫn không thay đổi được sự thật rằng tôi đã lớn lên với những bộ quần áo và những loại vải có giá hàng chục nghìn trong suốt hơn 20 năm qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT