05

Sáng sớm hôm sau Lục Ngạc đã được đưa về.

Chỉ là ta gần như không nhận ra em ấy.

Trình Ngưng Nhiên đem tất cả cực hình dùng trên người Lục Ngạc một lần, toàn thân em ấy ngay cả một chỗ lành lặn cũng tìm không ra, máu thịt ngưng kết cùng một chỗ.

Đôi mắt ngây thơ kia, cũng bị khoét ra, chỉ còn lại có lỗ đen đỏ hỗn hợp.

Đầu óc ta trống rỗng, lập tức tê liệt ngã xuống.

Chờ ta kịp phản ứng liền lăn vừa bò đến trước mặt em ấy, lại phát hiện ta thậm chí ngay cả một chỗ đặt tay cũng tìm không thấy.

Ta không dám động vào em ấy.

Nước mắt ta lập tức chảy ra, khàn cả giọng ôm đầu khóc!

Ta chỉ có Lục Ngạc thôi!

Vì sao ngay cả một người còn sót lại này, cũng không chịu để lại cho ta chứ!

Lục Ngạc nghe được giọng của ta, tay run rẩy, từng chút di chuyển.

Cổ họng của nàng đã hoàn toàn bị hủy, khó nghe, nó khàn và sắc như đinh mài trên cửa sổ.

"Nương...... Nương."

Em ấy dùng bàn tay kết vảy máu chạm vào tay ta, nhẹ giọng nói:

"Đừng khóc, Lục Ngạc...... Không đau đâu."

Ta rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, móng tay cắm vào trong thịt cũng không biết, máu theo giọt trên mặt đất, ta lại ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, chỉ có thể ủy khuất khóc đến tê tâm liệt phế trên mặt đất.

"Nương nương, sau này... sau này Lục Ngạc sẽ không thể ở bên người nữa, người... thân thể yếu ớt, cũng không thể..."

Nàng suy yếu đến nói không ra lời, thở dốc hồi lâu mới tiết kiệm được một phần khí lực tiếp tục nói:

"Cũng không thể...... tuỳ hứng....."

"Lục Ngạc," ta túm lấy tay nàng khóc đến nói không ra lời, "Ngươi chờ một chút, ta đi tìm ngự y, nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi!"

"Không có mắt cũng không sao, về sau ta chính là mắt của ngươi, Lục Ngạc!"

Nàng chỉ cười gian nan, thấp giọng nói:

"Nương nương, người phải bảo trọng."

Nói xong, cổ tay nhỏ gầy kia liền vô lực buông xuống.

Cả người ta cứng đờ, còn muốn nói nữa, cổ họng lại nổi lên một cỗ tanh ngọt.

Lập tức, ta phun ra một ngụm máu!

Trước mắt tối sầm, ta liền mất đi ý thức.

……

Lục Ngạc không có thân nhân, ta lấy ra một vòng tay còn sót lại nhờ đại thái giám lo liệu hậu sự của nàng.

Tốt xấu gì cũng sẽ không phải một cái chiếu rách quấn qua loa ném tới bãi tha ma, có thể dùng quan tài hạ táng.

Chỉ là trên bia mộ ta không biết nên viết cái gì, nàng từ lúc vào cung vẫn gọi Lục Ngạc.

Ta thậm chí cũng không biết, cô nương theo ta rất nhiều năm này vốn tên là gì.

Cuối cùng, vẫn chỉ có thể khắc hai chữ Lục Ngạc.

- ---------------

Ta bị bệnh nặng.

Lần này, ngay cả hệ thống cũng không có biện pháp.

Nó an ủi ta: "Ký chủ, ngươi nhịn thêm một chút, nửa tháng nữa ngươi có thể thoát khỏi thể xác này. Trong hình phạt thất bại nhiệm vụ có hạng mục trải nghiệm tử vong, ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể giúp ngươi giảm đau một chút."

Ta giống như cây khô nằm ở trên giường, suy nghĩ thật lâu mới tìm được người giúp ta truyền lời cho một tiểu nha đầu tầm thường ở Ngự Tiền.

Nửa đêm, một bóng đen nhảy vào cung điện của ta.

Hắn kéo khăn vải trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú thanh tuyển của thiếu tướng - Khổng Liên.

"Nương nương." Hắn cung kính hành lễ với ta. "Có gì phân phó?"

Trước đây Khổng gia bị người hãm hại, là ta khuyên Hạ Tuân hồi lâu mới khiến hắn không diệt cửu tộc Khổng gia.

Sau đó Khổng gia rửa sạch oan khuất, Khổng Liên từng tìm người nói chuyện với ta.

Nói hắn đầu óc rối bời không có gì báo đáp, về sau ta cần, hắn tuyệt không hai lời.

Đây là lần đầu tiên ta dùng ân tình này.

Ta đi thẳng vào vấn đề, khàn khàn nói: "Khổng tướng quân, ta muốn Trình Ngưng Nhiên chết.

Khổng Liên đồng tử co rụt lại: "Hoàng hậu??? Hoàng hậu là con gái duy nhất Trình thủ phụ, nếu động nàng ta nói không chừng sẽ ảnh hưởng Hoàng thượng --"

Ta thản nhiên nói: "Khổng tướng quân chỉ nói, được hay không được?"

Đã đến nước này, ta còn sợ ảnh hưởng gì đến Hạ Tuân?

Hôm nay chúng ta, thật sự có thể xưng là một câu trở mặt thành thù.

Đã từng lưu luyến như vậy, thực ra là ta ngây thơ ngu xuẩn mà thôi.

Khổng Liên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: "Khổng gia từ trên xuống dưới mấy trăm mạng đều là của nương nương, theo nương nương phân phó mà thôi."

……

Ta cùng Khổng Liên ước định, để cho hắn làm việc vào đêm giao thừa.

Đêm đó cung yến nhiều người phức tạp, cơ hội xuống tay nhiều.

Pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tung phía chân trời, ta đang ảo tưởng Trình Ngưng Nhiên tử trạng thì Khổng Liên đột nhiên vội vàng nhảy vào, quỳ xuống đất bẩm báo:

"Nương nương, sự tình có biến, người chúng ta an bài đi vào đang muốn xuống tay, Hoàng thượng lại không biết vì sao đột nhiên nói Trình thủ phụ có mưu phản, đã đem Trình gia cả nhà vào thiên lao!"

Ta ngẩn ra, tính tình Hạ Tuân như vậy, không chấp nhận được người khác áp chế, ta biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ ra tay với Trình thủ phụ.

Chỉ là ta không nghĩ nó sẽ nhanh như vậy.

Ta còn tưởng rằng nể mặt Trình Ngưng Nhiên, hắn sẽ để Trình Thủ Phụ cáo lão về quê.

"Vậy...... Trình Ngưng Nhiên đâu?"

Khổng Liên thấp giọng nói: "Hoàng hậu đã bị hạ chỉ phế bỏ, hiện giờ đã bị mang đi cùng hạ lao, nương nương xem chúng ta còn cần trừ khử không?"

Anh làm động tác xiết cổ.

Trong lòng ta nhất thời có chút loạn.

Trình Ngưng Nhiên cũng bị bỏ tù? Hạ Tuân cưng chiều nàng như vậy, hắn làm sao bỏ được?

Hay là nói nàng bất quá cũng giống như ta, chỉ là bị người dùng xong liền trở mặt mà thôi?

Ta phất phất tay bảo Khổng Liên đi xuống: "Không cần."

"Dạ."

Ta đang xuất thần, ngoài lãnh cung lại đột nhiên truyền đến thanh âm thái giám kéo dài.

Mặt hắn cười tươi: "Nương nương, phụng ý chỉ của Hoàng thượng, hiểu dụ lục cung, từ hôm nay trở đi phục phế phi Nguyễn Tĩnh làm Tĩnh phi, khâm thử!"

"Nương nương, Hoàng thượng rốt cuộc vẫn nhớ thương người, bộ liễn đã chờ ở bên ngoài!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play