03
Vào lãnh cung được ba tháng, Trình Ngưng Nhiên tới tìm ta.
Nàng một thân mặc trang phục hoàng hậu, trang trọng đại khí, chắc là là cố ý mặc tới cho ta xem.
"Tĩnh phi... à, không đúng, hiện giờ ngươi đã là phế phi." Nàng che miệng cười nhìn về phía ta: "Bổn cung bây giờ nên gọi ngươi như thế nào đây?"
Ta bình tĩnh nói: "Nương nương tùy ý gọi."
Trình Ngưng Nhiên tiếp tục nói: "Lúc mới vào cung, ta đã nghe nói Tĩnh phi được dủng nhất lục cung, phong hoa ngàn vạn, chỉ tiếc sau khi nhìn lại phát hiện bất thường."
Ta nhìn nàng, tuổi trẻ thật là tốt, vẻ mặt không sợ trời không sợ đất.
Sau đó tôi rốt cục suy nghĩ cẩn thận, vì sao Trình Ngưng Nhiên hận tôi như vậy.
Cô ta vào cung đối với Trình gia mà nói, là một cuộc trao đổi lợi ích.
Nhưng đối với cô ta mà nói, cô ta thật sự thích Hạ Tuân.
Một nam nhân dung mạo xuất sắc lại nắm đại quyền sớm chiều ở chung, có thiếu nữ nào không thích đây?
Ta đã từng, không phải đều là như vậy sao?
Đại khái trong mắt nàng ta sủng ái của Hạ Tuân đối với ta giống như nghẹn ở cổ họng, nàng tuyệt đối không thể cho ta đi dù chỉ một chút, đương nhiên phải triệt để nhổ cái đinh trong mắt.
"Ngươi có biết hoàng thượng nói với ta như thế nào không?"
Trình Ngưng Nhiên nhìn ta, cười cười:
"Hắn nói hắn đã sớm chán ghét ngươi như vậy không thú vị, hắn còn nói ngươi xách giày cho ta cũng không xứng!"
Ngực truyền đến một trận ngột ngạt, ta khẽ nhíu mày.
Lục Ngạc nổi giận đùng đùng nhìn về phía Trình Ngưng Nhiên.
"Hay cho một nô tài, dám trừng ta?!"
Trình Ngưng Nhiên nhướng mày, nói với ma ma phía sau:
"Vả miệng của nó cho ta!"
Ta vươn người lên, ngăn cản tay ma ma kia.
Đây là lần đầu tiên tôi lạnh mặt trước Trình Ngưng Nhiên:
"Ngươi dám!"
Lục Ngạc là thị nữ ta vẫn mang theo bên người, theo ta nhiều năm.
Đại khái là được ta nuôi chiều, em ấy tính tình ngây thơ hồn nhiên, không biết che dấu.
Trình Ngưng Nhiên lần đầu tiên thấy thái độ của ta đối với cô ta như vậy, giận tím mặt, đi lên giơ tay muốn tát ta một bạt tai!
Ta chạy tới phía trước cô ta, trở tay một cái tát vào mặt cô ta, đánh nghiêng đầu đi.
Truyện Nữ PhụCô ta sửng sốt hồi lâu, vuốt hai má sưng đỏ khó có thể tin nhìn ta:
"Ngươi dám đánh ta?! Ta chính là hoàng hậu!!!"
Ta nhìn cô ta chằm chằm, khóe môi nhếch lên: "Đánh thì đánh, cô có thể về nói với Hạ Tuân, để hắn xử tử ta."
Nhiệm vụ đã thất bại, ta chỉ chờ thoát ly nơi này, còn có cái gì phải sợ?
Trình Ngưng Nhiên có lẽ là bị ta dọa sợ, lại sau đó lui một bước.
Lập tức nàng cắn răng, hai mắt phun lửa nói:
"Ngươi chờ đó cho bổn cung!"
Ta ngồi trong lãnh cung đợi hồi lâu, Hạ Tuân cuối cùng cũng tới.
Hắn mang theo Trình Ngưng Nhiên nổi giận đùng đùng, đi vào liền chất vấn ta:
"Nàng đánh Ngưng Nhiên?!"
Tôi nhìn Hạ Tuân một cái.
Đã lâu không cẩn thận đánh giá hắn, lần trước cùng hắn gặp mặt, chính là lần hắn đem ta tống vào lãnh cung.
Hạ Tuân vẫn anh tuấn như trước, chỉ là không biết tại sao, ta luôn cảm thấy bóng dáng cũ trên người hắn đã dần dần tản đi.
Thiếu niên sẽ đứng ở trên thành lâu ôm ta bễ nghễ nói "Thiên hạ này, cuối cùng là của chúng ta!", tựa hồ đã hoàn toàn chết đi trong năm tháng.
"Đúng vậy, tiện thiếp đã đánh hoàng hậu." Nói xong liền không mở miệng nữa.
Chuyện tới nước này, ta đã chắc chắn thất bại, lại còn có cái gì phải sợ đây?
"Hoàng thượng, tiện nhân này không biết hối cải chút nào, ngài cần phải thay thần thiếp làm chủ a!"
Hạ Tuân nhíu mày:
"Nàng muốn thế nào?"
Trình Ngưng Nhiên oán độc mà nhìn ta: "Nàng nếu dám đánh thần thiếp, vậy Hoàng thượng thay thần thiếp trả lại gấp trăm lầnnhư thế được không? Thần thiếp muốn tát nàng ta một trăm cái!"
Nói xong, cô ta liền phất phất tay.
Hai ma ma cường tráng phía sau tiến lên, ánh mắt nhìn chằm chằm ta như thối rữa.
Đây là bà bà làm việc nặng Trình Ngưng Nhiên cố ý mang đến, lực tay so với nam nhân bình thường còn lớn hơn một chút, nếu thật sự tát một trăm cái này, mặt của ta phỏng chừng cũng sẽ nát bét.
Cô ta căn bản cũng không phải chỉ muốn trả lại một cái tát này, cô ta là muốn hủy mặt của ta, triệt để trừ hậu hoạn.
Hạ Tuân ngăn lại: "Nếu không thì đổi cái khác..."
Trình Ngưng Nhiên khó tin nhìn về phía hắn:
"Hoàng thượng?! Hoàng thượng, nàng ta chẳng chỉ là một cái phế phi, người chẳng lẽ là luyến tiếc, vậy sau này ta chẳng phải trở thành trò cười trong thiên hạ sao?!"
Hạ Tuân nhìn ta thật lâu, trong mắt hiện lên những thứ tôi không nhìn rõ.
Ta biết Hạ Tuân sẽ không để người ta tát ta.
Đã từng vì hắn mà ta bị tát năm mươi lần, trên mặt không có một chỗ tử thế, hắn gắt gao ôm lấy tôi, từng chữ từng chữ thề với tôi:
"Tĩnh, cả đời này ta sẽ không để người ta động đến nàng nữa."
Thiếu niên từ trước đến nay không biết khom lưng, lần đầu tiên khom người, thống hận trước sự bất lực của mình.
Tuy rằng cho tới bây giờ, Hạ Tuân đã không còn chút tình cảm nào với ta, nhưng hắn sẽ không để người ta tát ta.
Quả nhiên, Hạ Tuân im lặng một lúc, vẫn nói:
"Chỉ cái này là không được, nàng đổi cái khác đi."
Tay Trình Ngưng Nhiên nắm chặt đến mất đi huyết sắc, ánh mắt nhìn ta hận không thể lột da rút gân.
Cô ta cả đời này muốn gió được gió muốn mưa được mưa, không biết có bao nhiêu thuận lợi, hôm nay bị ta đánh, thật đúng là muốn tức nổ phổi.
Bất quá rất nhanh, tức giận trên mặt nàng liền biến mất.
Nàng nhìn về phía Lục Ngạc bên cạnh ta, khóe miệng gợi lên ý cười tựa như rắn độc ẩn giấu trong bóng tối.
Nàng nhẹ giọng nói: "Nếu Hoàng thượng luyến tiếc, vậy để nha hoàn kia đến thay chủ tử chịu khổ. Dù sao cũng chỉ là nô tài mà thôi, Hoàng thượng cũng sẽ không phải không đồng ý chứ? Thần thiếp lần đầu tiên chịu ủy khuất như vậy, nếu trở về để cho phụ thân biết, cha không biết sẽ đau lòng biết bao nhiêu. Hoàng thượng đem nô tài kia giao cho thần thiếp, được không?
Sắc mặt Hạ Tuân khẽ biến đổi.
Trình Ngưng Nhiên là con gái duy nhất của Trình Thủ Phụ, hắn đối với nữ nhi duy nhất này có thể nói là nâng ở trong tay sợ ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan, chân chính thiên kiều bách sủng.
Cũng mới khiến cô ta tính tình không sợ trời không sợ đất như vậy.
Trình Thủ Phụ một mình nắm quyền tiền triều, tuy rằng Hạ Tuân mấy năm nay chậm rãi loại bỏ không ít thế lực của hắn, sắp xếp người của mình thâm nhập khắp nói, nhưng bách túc chi trùng chết mà không cương, hiện giờ Hạ Tuân còn chưa tới lúc cùng hắn trở mặt.
Huống chi, hiện giờ Trình Thủ Phụ là quốc trượng chính thức, cho dù nể mặt Trình Ngưng Nhiên, Hạ Tuân cũng phải cho hắn ba phần mặt mỏng.
Nhưng duy chỉ có Lục Ngạc là không được!
Lục Ngạc ở bên cạnh ta nhiều năm, trong lòng ta nàng đã sớm giống như người thân, nếu nàng rơi vào tay Trình Ngưng Nhiên chỉ sợ mười chết không sống!
"Không được!"
Ta ngẩng đầu nói: "Lục Ngạc không được!"
"Bổn cung đang nói chuyện với Hoàng thượng, một phế phi như ngươi có thể xen vào sao?!"
Trình Ngưng Nhiên khinh bỉ quét mắt nhìn ta một cái, tiếp tục kéo cánh tay Hạ Tuân làm nũng:
"Hoàng thượng!"
Hạ Tuân buông mi tâm, tùy ý nói: "Chẳng qua chỉ là nô tì thôi, nàng thích thì mang đi.
Ta hoàn toàn luống cuống, bất chấp tất cả, nói với Hạ Tuân:
"Hạ Tuân, Lục Ngạc là người thân cận duy nhất của ta, ngươi để cho hoàng hậu tát ta là được rồi, ta nguyện ý!"
"Cái gì mà ngươi với ta, có quy củ hay không! Người đâu, đem nô tài này lôi đi cho bổn cung!"
Hai bà bà thân thể cường tráng đi lên kéo Lục Ngạc đi ra ngoài, em ấy hoảng sợ đến nước mắt đầy mặt, sắc mặt tái nhợt nhìn ta, không nói một lời.
Tùy ý để mình bị kéo cánh tay ra ngoài.
Ta biết, nàng là muốn dùng chính mình gánh thay ta.
Tâm trí hoàn toàn rối loạn, ta vươn tay nắm lấy tay áo Hạ Tuân.
Lâu như vậy, ta chưa từng cúi đầu trước hắn.
Ta cũng là có tự mình kiêu ngạo, quân nhược vô tình ta cũng kệ, không chịu phong hậu ta cũng kệ, cùng lắm thì ta bắt đầu lại từ đầu!
Nhưng mà Lục Ngạc không thể, ta không thể để cho bọn họ mang Lục Ngạc đi!
"Hạ Tuân," ta run giọng, "Mấy năm nay ta chưa từng có lỗi với ngươi, ngươi... không thể đối xử với ta như vậy!"
Ta vì hắn mười năm này vào sinh ra tử, hắn sao có thể đối với ta như vậy?!
Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, Hạ Tuân chỉ chăm chú nhìn ta một cái, lập tức xoay người đi.
"Hạ Tuân - -!"
Ta ngã xuống đất, ở phía sau hắn gọi tê tâm liệt phế!
Trình Ngưng Nhiên nhìn ta như vậy, lại càng đắc ý, trên mặt hiện lên một nụ cười âm độc.
"Ngươi yên tâm, bổn cung tất nhiên sẽ chiếu cố nô tài của ngươi."
Cô ta cố ý tăng âm lượng.