Cân nhắc một hồi, tôi đã chọn xong những loại hoa vừa đẹp vừa thơm, thích hợp cho ban công căn hộ, còn tự thiết kế sắp xếp trong đầu theo ý thích của mình. Dù thích trồng rau nhưng ban công nhỏ thế này trồng cũng chẳng đủ ăn, nên trồng hoa sẽ tốt hơn, có nơi thư giãn sau một ngày làm việc căng thẳng. Nói đến làm việc… Thủy Tiên thay vị trí của tôi đã hai ngày nay, chẳng biết cô ta nghĩ sao? Tưởng tượng đến cái mặt ấm ức của cô ta, tôi khẽ mím môi hài lòng. Chân tôi cũng không còn đau bao nhiêu, sang tuần nhất định sẽ bám Bách đi làm mới được. Thứ năm này là buổi lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập và phát triển tổng công ty Kim Thành. Từ một công ty điện tử nhỏ bé Kim Thành đã trở thành con rồng đi đầu cả nước trong ngành sản xuất điện tử. Tối hôm đó có dạ tiệc tiếp khách ở khách sạn, lẽ ra tôi đã là một trong các lễ tân đón khách, cuối cùng việc xuất hiện cũng chẳng thể, dù nhàn nhã nhưng cũng hơi buồn. À… còn buổi liên hoan của cả nhóm ở trang trại nhà Bách vào cuối tuần này nữa, chẳng biết anh có cho phép tôi tham gia không…

– Vợ yêu, đang nghĩ gì thế?

Bách đã về rồi, tôi quay về phía cửa phòng nhìn anh vắt áo vest lên thành ghế, mỉm cười chào đón khi anh bước lại, dang tay ôm lấy tôi kéo về lòng:

– Anh về rồi à? Công việc hôm nay thế nào?

– Như mọi ngày, gặp gỡ vài đối tác, ký kết vài hợp đồng.

– Chỉ thế thôi à anh?

Tôi hơi buồn trước việc anh làm với Hằng nhưng tôi hiểu đó là lựa chọn duy nhất. Thoáng thấy thái độ của tôi, anh cau mày, ôm siết tôi vào lòng, ghì cằm lên vai tôi anh nhàn nhạt nói:

– Chuyện với Hằng, em không cần nghĩ đến nữa. Sẽ không có chuyện video đó bị phát tán. Tất cả đều đã bị tiêu hủy.

– Vâng… em… đã đọc tin tức chiều nay. Chị ta giờ… thế nào rồi hả anh?

– Cô ta đã về nhà an toàn. Cũng cần hiểu cô ta thách thức ai.

Tôi gật đầu, nói gì thì nói cảm giác khó chịu vẫn khiến tôi không thoải mái. Bách hẳn làm nhiều việc mà tôi không biết, cũng không thể nói là trong sạch trước pháp luật, nhưng thương trường vốn dĩ là chiến trường, tôi chỉ lo một ngày… đối thủ cũng làm trò bẩn mà anh không thể nào đối phó được, chỉ nghĩ đến thôi, bất giác tôi rùng mình, quay về anh lo lắng.

– Em làm sao vậy?

– Em sợ… anh bị đối thủ chơi xấu… mà không thể nào thoát được. Chẳng phải chúng ta cũng vì bị đối thủ của anh chơi xấu mà đến với nhau, lỡ như một ngày…

Bách vuốt tóc mái tôi hiện ra vầng trán dô, cụng trán mình lên đó trấn an nỗi lo trong lòng tôi:

– Chỉ cần em tin anh, không cần nghĩ nhiều làm gì.

– Vâng… nhưng…

Lời chưa nói hết đôi môi ai kia đã phủ xuống môi tôi, rất lâu rất lâu, đến khi thỏa mãn anh mới buông tôi ra, kéo tôi đứng dậy:

– Mình đi tắm đi, còn đến thăm Chi, anh nhắn cho nó rồi, nó đang chờ em đấy!

– Thế… anh vào tắm trước đi!

Bách không trả lời, một lực bế tôi lên tay, đạp cửa phòng tắm trong phòng ngủ. Tắm cùng anh… việc này thật là, chỉ nghĩ thôi hai má nóng ran rồi. Tôi giãy khỏi tay Bách, đẩy anh khỏi người, đỏ bừng mặt mũi nói:

– Em chưa có quần áo thay, thôi anh tắm trước đi!

– Anh cũng làm gì có, cứ tắm đi chứ, có ai thấy đâu!

– Anh định tắm xong mặc lại đấy à?

– Nãy anh về biệt thự lấy một ít để trong túi kia, còn phải về lấy thêm, giờ dùng tạm đã.

Bách cười cười, anh đóng sập cửa phòng tắm, không bắt tôi vào cùng nữa, một hồi tắm xong liền đẩy cửa… tồng ngồng bước ra. Mẹ ơi, anh có thể đừng vô duyên thế được không?

– Sao anh… thích khoe hàng thế hả?

– Không khoe làm sao cua được vợ?

Dù đã nhìn “nó” không chỉ một lần nhưng cơ thể tôi vẫn vô thức nóng bừng, không dám để mắt liền quay đi, bước về vali mở ra lấy đồ đi tắm. Bách chẳng ngại ngùng đi lại trong nhà, bước đến chiếc túi nhựa anh lấy quần áo thay. Chiều nay tôi lượn xuống siêu thị bên dưới mua ít đồ dùng cá nhân, loại sữa tắm mới này mùi cũng ưng ra phết, dùng được cho cả gia đình. Tôi và Bách… từ lúc này tuy hai mà là một, mùi hương cơ thể cũng giống nhau, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy ngọt ngào…

Lau mái tóc quá vai bước ra, tôi nhìn về bàn trang điểm. Bách đang sấy tóc, chiếc máy sấy ấy ban nãy tôi đã kịp sắm trong chuyến dạo siêu thị. Quay đầu lại nhìn tôi anh nhoẻn miệng cười:

– Lại đây vợ yêu!

Eo ơi, nghe mấy câu này từ sếp tổng lạnh lùng Phạm Hoàng Bách, tự nhiên da gà da vịt tôi lại nổi hết cả lên. Tôi nhún vai cười cười bước lại nói:

– Anh sấy tóc xong chưa, em mượn máy sấy với!

Bách vươn tay kéo tôi về lòng anh, để tôi ngồi lên đùi anh giơ máy sấy cẩn thận sấy từng lọn tóc sau vai tôi. Cảm giác hiện tại… chẳng biết gọi là thế nào, một bước trở thành người vợ được cưng chiều thế này đúng là có trong mơ tôi cũng không dám nghĩ đến, cũng cảm thấy không thật, quay đầu lại ngập ngừng hỏi:

– Anh… thật lòng muốn chăm sóc em à?

– Ngốc!

Tôi không đôi co, chỉ tận hưởng hơi ấm nhẹ nhàng của máy sấy. Anh để chế độ máy sấy êm dịu, dù chậm nhưng lại không khiến tôi nóng rát khó chịu như cách nhiều người thường làm cho nhanh. Kiên nhẫn… có phải là tính cách của anh không? Chẳng phải thế mà… cả tháng trời gần nhau, bao đêm anh chịu để tôi “giày vò” bản tính đàn ông mà anh cũng chịu đựng. Nghĩ lại mọi chuyện, có chút thắc mắc tôi liền hỏi anh:

– Cái đêm đầu tiên anh… ép em ấy… không hợp với tính cách của anh nhỉ? Em rất băn khoăn… thật đấy!

Có tiếng phì cười nhè nhẹ, Bách trả lời:

– Lúc đấy thử thôi, ghê bỏ xừ! Ai biết em thế nào, bệnh tật ra! Có muốn làm cũng không cho!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play