Thủy Tiên bước nhanh lại gần nơi Bách ngồi, cầm chai nước mới tinh vặn nắp mời Bách:
– Anh uống đi, nhìn anh toát hết cả mồ hôi rồi, tại vợ anh nặng quá đúng không? Lại còn cứ vung vẩy nhìn như con sâu đo ai mà cõng cho nổi!
Tôi còn chưa kịp đưa chai nước mới ban nãy cất trong ba lô cho Bách, chai nước cô ta đưa đã ngay trước mặt anh. Cô ta cứ thích xen vào mối quan hệ của “vợ chồng” người khác, loại đàn bà trắc nết thế này đúng là đáng bị phỉ nhổ! Tôi và Bách có yêu thương nhau hay không cũng không đến lượt cô ta xen vào!
– Chồng, anh uống nước của mình đi, uống linh tinh chẳng biết có gì trong đó đâu!
– Chị nói thế là có ý gì hả? Chai này còn mới nguyên tôi mới mở nhá!
Thủy Tiên bực bội gắt lên. Tôi mặc kệ cô ta, lúc này mới vặn nắp chai nước. Có điều… chết tiệt, sao cái nắp này nó chặt như vậy, đau hết cả tay, mắm môi mắm lợi mà tôi không vặn ra được.
– Đưa đây!
Bách cau nhẹ hàng mày giật chai nước trên tay tôi, các cụ đã nói sức trâu có yếu cũng hơn sức bò, hơn nữa anh lại còn là “trâu khỏe”, chưa đến một giây nắp chai đã được vặn ra. Anh đưa chai nước trở lại trước mặt tôi:
– Uống đi!
– Ơ… anh uống đi!
– Cứ uống đi!
Tôi xịu mặt cầm lại chai nước, Bách không thích uống nước tôi đưa thì tôi cũng chẳng thể làm gì. Tôi cũng đang khát nên chẳng nghĩ gì nữa, cầm chai ngửa cổ tu ừng ực. Người trước mặt không chịu cầm chai nước của Thủy Tiên mà hình như… đang nhìn tôi. Vừa uống xong còn chưa vặn lại nắp, Bách đã giật chai nước trên tay tôi, kết thúc ngụm nước bằng một nửa chai rồi mới trả lại. Tôi tròn mắt nhìn anh, suýt thì sặc ngụm nước chưa kịp chui qua họng. Đứng như trời trồng chứng kiến một màn, mặt mũi Thủy Tiên cau lại đen kìn kịt nhìn như muốn đấm người. Tôi nhếch môi thách thức cô ta, cầm lại chai nước từ Bách đóng nắp tủm tỉm nói:
– Mình chuẩn bị chơi màn 3 thôi anh, em nghe nói chơi cưỡi ngựa hai người một lượt đấy.
– Ừ.
Không chịu nổi trước vẻ tình tứ của đôi “vợ chồng” mới cưới, Thủy Tiên hậm hực bỏ về phía Quân, ngồi xuống nhìn anh ta chuẩn bị nhảy bao bố cùng Khánh và hai người khác. Trò nhảy bao bố này là một bao dài bốn người cùng nhảy, đội nào nhảy được nhiều vòng nhất sẽ thắng, bốn người về lại thay bốn người đi, cứ đi rồi về đến nơi là tính một vòng.
Kẻ đáng ghét đi rồi, tôi thở hắt một hơi, lúc ấy ghét cô ta kinh khủng chỉ muốn cho cô ta một bài học chứ thực lòng cũng không phải muốn níu giữ Bách. Tôi có anh bao giờ đâu mà đòi níu giữ, tự dưng lúc này lại thấy ngại ngại sợ anh nghĩ tôi muốn trèo cao.
Bách phì cười, quay sang tôi hỏi:
– Biết trò cưỡi ngựa chơi thế nào không mà rủ?
– Chắc hai người cùng ngồi lên một con ngựa chứ gì…
– Ừ, nhưng nãy nhìn qua con ngựa rồi, nó là ngựa bóng khí, tôi đoán hai người sẽ nhún nhảy trên con ngựa đấy!
Ơ… chẳng lẽ luật chơi như thế thật đấy à? Má tôi bất giác nóng ran. Bách quan sát nhanh thật đấy, tôi chẳng thấy con ngựa nào cả, hình như mấy con ngựa để ở phía sau khán đàn.
Hiệp hai kết thúc, đội 3 của chúng tôi đứng chót bảng. Thế này chỉ còn hiệp cuối để quyết định khả năng chiến thắng thôi!
Quân cười hề hề, mặt mũi ròng ròng mồ hôi tiến lại khi tôi và Bách cùng đứng dậy.
– Tổng giám đốc, vòng hai đội mình phối hợp chẳng ăn ý gì cả, ngã dúi dụi… vòng ba hai vợ chồng anh chơi đấy nhé!
– Chơi thế nào?
Bách nheo nheo mắt hất hàm hỏi Quân. Lúc này bốn con ngựa bóng khí bốn màu đã được ban tổ chức bê ra trước mặt bốn đội, Quân chỉ tay vào mấy con ngựa: .
Truyện Cổ Đại– Hai người cưỡi con ngựa hồng kia tiến nhanh về đích, cả đội sẽ có năm cặp chơi. Hai người đến đích thả lại một người, người kia bê con ngựa quay trở lại vạch xuất phát để đôi tiếp theo cưỡi ngựa. Luật quy định mông người chơi phải chạm vào lưng ngựa khi di chuyển chứ không được nhấc con ngựa lên đâu!
Haha… Bách đoán như thần, đúng là nhún nhảy trên lưng ngựa thật. Tim tôi bất giác đập mạnh khi Bách nói:
– Được, vợ chồng tôi là một đôi. Chơi đầu tiên đi!
Quân vui vẻ đồng ý, không quên nói:
– Ngựa này khó di chuyển lắm anh chú ý nhé!
Bách không trả lời. Quân bước ra thuyết phục Thủy Tiên:
– Vòng ba này em với anh là một đôi cưỡi ngựa đấy nhé!
Cô ta nhìn về Bách, biết điều khi nghe cuộc nói chuyện vừa rồi, dù không muốn nhưng cũng thở hắt ra đồng ý.
– Tôi biết rồi, chơi thì chơi!
Quân hí hửng cười với người đẹp. Dẫu sao Quân cũng khỏe nhất trong số những người còn lại, nếu Thủy Tiên muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng này thì nên chơi cùng anh ta. Tôi thoáng thấy vẻ mặt hơi buồn của Khánh, con bé được xếp cùng một anh chàng cao gầy thành một cặp.
– Đề nghị năm cặp đôi mỗi đội của vòng ba xếp hàng trước vạch xuất phát! Luật chơi đã nói rõ, tôi đếm đến ba thì các đội bắt đầu cưỡi ngựa đến đích đấy nhé!