Ba giờ chiều thứ hai, ông Thành có lịch hẹn tái khám tại bệnh viện để kiểm tra đầu gối chân sau ca phẫu thuật. Diệp Anh đi cùng bố, hai người đem một hộp quà đến phòng vị bác sĩ trưởng khoa, nhờ ông ấy chuyển giúp lời cảm ơn tới giáo sư Simon, người đã trực tiếp làm phẫu thuật cho ông Thành. Vị bác sĩ trưởng khoa mỉm cười nhìn hai người ngồi trước mặt, ông ta đẩy gọng kính đáp:
– Đoàn giáo sư Simon đã về Anh ngay sau ca phẫu thuật chân cho ông rồi. Tôi nghĩ hai người cần gặp người đã đài thọ chuyến đi của nhóm họ để cảm ơn thì đúng hơn.
Hai bố con ông Thành nhìn nhau, ngạc nhiên hỏi lại:
– Người đài thọ… không phải các vị ấy có chuyến công tác đúng lúc sao?
Vị bác sĩ lắc đầu, thở ra một hơi đáp:
– Không phải. Có người đài thọ toàn bộ chi phí, nhờ vậy bệnh viện chúng tôi cũng có may mắn được đón tiếp và học hỏi đoàn của giáo sư Simon.
Trái tim đập thình thình, Diệp Anh nghĩ ngay đến Phan Đức nhưng cô vẫn hồi hộp hỏi lại:
– Gia đình cháu không biết, bác cho cháu hỏi người đó là ai để gia đình cháu đến cảm ơn họ ạ?
– Người ấy là tổng giám đốc Sơn Hải, tên là Phan Đức. Tôi không biết mình nói ra có thất lễ với anh ấy không.
Ông Thành chấn động trước những gì được nghe, ông lặng đi, toàn thân ông bất giác cứng đờ như tượng gỗ. Sự việc này ông hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến. Thái độ của Diệp Anh cho thấy con gái ông cũng không hề hay biết, cũng có nghĩa thằng kia không cần gì từ gia đình ông. Nếu như hôm nay ông không đem quà đến gặp trưởng khoa để cảm ơn thì ông không bao giờ biết được điều này. Phan Đức… thực lòng muốn giúp ông sao? Không phải nó chỉ mong ông tàn phế để cướp toàn bộ mọi thứ trong tay ông sao? Số tiền nó bỏ ra để mời đoàn giáo sư Simon chắc chắn không nhỏ, vậy mà nó lại không cần gia đình ông biết. Ông… nhất thời ông chưa biết phải nghĩ sao… chưa biết phải giải thích sao về động cơ của nó… Ông chỉ biết trầm lặng nuốt nghẹn, lặng lẽ đứng dậy, lắp bắp cảm ơn vị trưởng khoa rồi chầm chậm quay đi.
Diệp Anh biết cô đang hạnh phúc vô cùng. Trái tim cô ấm áp một cách lạ kỳ trước thông tin quý giá, khóe miệng cô cứ vậy vô thức cong lên. Anh âm thầm giúp đỡ gia đình cô mà không cần sự ghi nhận. Nếu hai bố con cô cứ thế tin vào lời của nhóm y tá đi theo giáo sư Simon giải thích khi trước thì đã chẳng thể biết được sự thật. Quay sang bố, cô hiểu ông đang xúc động thế nào, thân hình to lớn của ông lặng đi như đá tảng. Bao điều anh làm cho ông… có phải lúc này đã chạm được đến trái tim ông?
Trên đường về, ông Thành vẫn một mực im lặng. Hai mắt ông tập trung vào việc lái xe nhưng thái dương ông đang giật giật trước những gì ông vừa biết. Ngồi cạnh ghế lái, Diệp Anh nhẹ giọng gợi chuyện:
– Bố… thì ra không phải chúng ta may mắn… Anh Đức tốt với chúng ta quá phải không bố? Con cũng rất bất ngờ… thời điểm ấy, con và anh đã chia tay… con hoàn toàn không biết gì cả.
Yết hầu ông Thành chuyển động khó nhọc sau một động tác nuốt khan. Ông không thể trả lời con gái ông lúc này. Lâu nay ông luôn mặc định Phan Đức là một kẻ khốn nạn hệt như thằng cha nó, thế nhưng hết lần này đến lần khác nó giúp đỡ ông, cho đến việc này, ông hoàn toàn không thể có lý do nghi ngờ nó. Chẳng lẽ điều nó muốn… chỉ là niềm vui của con gái ông sao? Nó thật lòng thật dạ với con gái ông sao?
Ông nghèn nghẹn nói:
– Diệp Anh, bố chưa từng tiếp xúc với nó. Sau bữa tối nay con bảo nó đến nhà mình đi.
Diệp Anh sững lại, vui đến mức hai mắt cô sáng ngời, cô lắp bắp trả lời:
– Vâng… con… con cảm ơn bố… Anh ấy… nhất định sẽ rất vui.
Ông Thành “ừm” một tiếng, cảm nhận niềm vui tràn ngập trong tâm trí cô con gái duy nhất ông yêu thương hơn tất thảy đang ngồi bên cạnh, lòng ông bỗng nhẹ nhàng như dòng nước lặng. Hình như đã lâu lắm rồi ông không được thanh thản đến thế…
Tám giờ tối, Phan Đức đi thẳng từ Sơn Hải, trên người anh vẫn một thân âu phục đen lịch sự. Mái tóc mới cắt ngắn gọn gàng, nước da trắng trẻo làm nổi bật đôi mắt đen huyền lấp lánh niềm vui, anh cảm thấy chưa bao giờ mình hồi hộp đến thế. Tối nay anh chính thức ra mắt gia đình cô gái anh yêu sau bao ngày tháng bị xua đuổi. Xuống khỏi xe hơi, Phan Đức nhấn chuông cổng nhà Diệp Anh, trên tay anh cầm theo một túi quà. Người nhanh chân ra đón anh là cô, vừa mở cửa cô đã âu yếm cong mắt nhìn anh cười.
– Anh đến rồi… mình vào nhà thôi, bố mẹ em đang chờ anh ở phòng khách.
Phan Đức gật đầu, anh có chút run mà bước theo Diệp Anh. Đây là lần thứ hai anh bước vào phòng khách nhà cô nhưng cảm giác lúc này rất khác. Khuôn mặt xinh đẹp của bà Hoài thoáng sáng lên khi thấy hai người cùng vào, bà đứng dậy cười hỏi:
– Hai con lại đây, Đức đã ăn uống gì chưa con?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT