Thành Nam vui vẻ, đôi mắt đa tình cong cong nhìn Diệp Anh ngồi xuống cạnh bố, anh lên tiếng:
– Đúng là con với em Diệp Anh có duyên ạ, chúng con cùng tập chung một câu lạc bộ thể thao.
Diệp Anh nhìn qua cũng đoán biết tình hình, có điều cô không thích thế này. Chưa ngồi ấm chỗ cô đã muốn rời đi nhưng nhìn vẻ mặt bố mẹ ngồi đó cô cảm thấy không tiện, đành chịu ngồi lại nhưng tỏ ra bồn chồn. Hai ông bố trò chuyện trên trời dưới biển trong lúc Thành Nam cứ nhìn Diệp Anh không thôi. Trong lòng anh như mở cờ, không ngờ dịp đến nhà đối tác bàn công chuyện lại là ý đồ gán ghép của hai ông bố, quan trọng hơn đối tượng của anh là Diệp Anh, quả thực trong mơ anh cũng không mơ đến.
– Em bận gì à Diệp Anh?
Thành Nam tỏ vẻ quan tâm trước sự sốt ruột của Diệp Anh. Cô ậm ừ chưa kịp trả lời, bà Hoài đã nói:
– Ban nãy con nói muốn ra siêu thị gần nhà mua ít đồ, hay để anh Nam đưa đi, tối thế này con gái đi một mình không an toàn con ạ.
Thành Nam nhân cơ hội liền nói ngay:
– Em cần đi mua đồ à, vậy để anh đưa em đi!
Chẳng để Diệp Anh kịp từ chối, ba người lớn liền đẩy cả hai đứa con ra khỏi nhà.
– Mẹ này…
Diệp Anh bực mình đẩy tay mẹ ra, bà Hoài cười tươi dặn dò:
– Mua giúp mẹ mấy gói mì chính hạt nêm, nhà hết rồi con ạ! .
Ngôn Tình SủngHết nói nổi bố mẹ cô, cô đành cầm ví tiền mẹ đưa bước ra khỏi cửa. Người kia một bước không rời, cố ý đi song song cô. Siêu thị mini cách nhà cô chưa đầy một trăm mét, cô vào đó mua mấy thứ đồ trong bếp, người kia vẫn chăm chú ngắm nhìn cô, lướt qua cũng hiểu anh thích cô thế nào. Thực ra cô không ghét Thành Nam, tuy nhiên… hình bóng con người kiêu ngạo kia từ lúc nào đã in vào tâm trí cô, chiều nay còn không được gặp anh, trong lòng cô cảm thấy trống vắng khó tả.
– Em còn cần mua gì không?
– Thôi… thế đủ rồi anh ạ.
Thành Nam quan tâm hỏi, Diệp Anh lắc đầu. Thanh toán xong hai người bước khỏi cửa hàng. Đi được vài bước, cô nghiêm túc quay sang anh, muốn thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình về chuyện ghép đôi này. Nào ngờ, đúng lúc có chiếc xe phân khối lớn phóng vụt qua, Thành Nam vội kéo Diệp Anh ôm vào lòng như bảo vệ cô.
– Em không sao chứ?
– Em không sao… cảm ơn… anh bỏ em ra được chưa thế?
Cô còn chưa kịp thoát khỏi vòng tay của Thành Nam, bất ngờ nhìn qua vai Nam cô thấy… khuôn mặt đen kìn kịt như đít nồi cháy của người mà cô đã trông ngóng cả chiều nay. Phan Đức… sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, lại còn đúng lúc như vậy?
Diệp Anh lập tức đẩy mạnh Thành Nam ra theo phản xạ. Thành Nam quay đầu lại, thấy tên đàn ông hôm trước nhận vơ kia thì cười khẩy một cái. Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một gã đang theo đuổi hot girl câu lạc bộ. Xem ra trong cuộc chiến này anh có thuận lợi hơn hắn khi được bố mẹ hai bên gia đình ủng hộ. Đẹp trai có tiền thì sao chứ, anh cũng đâu thua kém hắn bao nhiêu!
– Tình cờ quá, anh cũng có việc ở đây à?
Thành Nam nhã nhặn chào hỏi. Phan Đức chau đôi mày rậm, hất hàm hỏi Diệp Anh:
– Cô với anh ta… là thế nào?
– Anh… đừng hiểu lầm…
Diệp Anh lúng túng giải thích. Từ tổng công ty Sơn Hải đến thẳng đây, Phan Đức đã nóng mặt sẵn khi thấy hai người họ đi bên nhau, lại thấy tên kia ôm cô vào lòng thì máu nóng trào lên tận đỉnh đầu nhưng anh lại chẳng thể làm gì, chỉ cảm thấy ức đến tím mặt. Chưa từng đối diện cảm xúc khó chịu như vậy bao giờ, lại chẳng biết nói gì hơn, anh trầm ngâm như đá tảng, quay người bước trở lại xe. Vốn dĩ anh chỉ định tình cờ ngang qua nhà cô, tình cờ gọi cô ra ngoài một lát… ai ngờ lại phải chứng kiến cảnh này!
Dõi theo bóng lưng cao lớn kiêu hãnh kia rời đi, trong lòng Diệp Anh là muôn vàn suy nghĩ. Phan Đức đến đây… là tình cờ hay… có ý gì nhỉ? Chắc… tình cờ thôi!
Cô khẽ lắc đầu, bước nhanh trở về nhà, để mặc Thành Nam bước theo cô. Cô không có cớ để trách Nam, anh chỉ muốn bảo vệ cô trước nguy hiểm, dù động cơ của anh rõ ràng như ban ngày.
Vừa thấy hai con bước vào nhà, cả ba người lớn đều vui vẻ ra đón:
– Về rồi à các con, sao đi nhanh thế?
Bà Hoài tủm tỉm hỏi, đón lấy túi đồ từ tay Diệp Anh. Ông Minh cũng cười, cất lời từ biệt lần gặp đầu tiên hết sức triển vọng này:
– Hôm nay như vậy là vui rồi, bố con chúng tôi về đây, khi khác chúng tôi lại đến!
Diệp Anh chào hai bố con nhà họ theo phép lịch sự. Thành Nam cùng bố vào xe hơi rời khỏi cổng nhà. Chỉ còn bố mẹ dọn dẹp trong phòng khách Diệp Anh mới bực bội nói:
– Bố, mẹ, sao bố mẹ lại sắp xếp gặp gỡ thế này… con chưa muốn yêu đương gì lúc này cả!
– Con bé này… sắp ba mươi rồi mà còn đỏng đảnh thế hả? Anh Nam ấy mẹ vừa nhìn đã ưng, vừa to cao đẹp trai lại tương xứng với nhà mình, môn đăng hộ đối là quan trọng lắm đấy con ạ, hai nhà là đối tác lâu năm với nhau, hai ông bố hợp tính hợp tình, hai đứa cũng đẹp đôi. Mà mẹ thấy thằng Nam nó cũng chấm con gái mẹ rồi đấy!