Trong cơn tuyệt vọng… Vân Nhi bất giác nhớ đến người đàn ông luôn xuất hiện vào lúc cô cần nhất. Anh là người có tiền, bảy m.ươi tr.iệu với anh có lẽ chẳng đáng để bận tâm. Tại sao… cô không thử tìm đến để vay anh, dù ngại vô cùng nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Bố cô cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, cô không thể bán ngôi nhà hương hỏa của dòng họ, mà dù cô có bất chấp để bán thì trong một thời gian ngắn cũng không thể bán được. Nếu cô dùng ngôi nhà thế chấp vay ngân hàng thì thời gian chờ giải ngân cũng rất lâu trong khi sức khỏe bố cô lại không thể chờ được. Hít sâu một hơi, Vân Nhi quyết định đánh cược. Đêm nay bà Lụa ở lại với chồng, Vân Nhi cùng Vân Ánh trở về ngôi nhà ba gian mái bằng mà bố cô đã xây lại từ cách đây ba năm, sát căn phòng chính có thêm một căn buồng bên phải cho hai chị em cô có chút riêng tư. Nằm trằn trọc mãi không vào giấc, Vân Nhi chỉ biết cầu mong trời mau sáng để cô sớm trở lại thành phố, bước đến ngôi biệt thự xa hoa của ông Trần Khải tìm anh.
Dõi theo dáng lưng cô gái trẻ bước vào trong bến xe, Thành Huy chau đôi mắt, đôi môi mím lại. Cô gái này… quả thực khác hoàn toàn với những cô gái từng lao vào anh, những cô gái đó không vì ngoại hình của anh thì cũng là vì tiền, có thể là cả hai, còn cô gái ấy… thái độ lảng tránh, tự trọng trước đồng tiền của cô khiến anh có gì đó khâm phục. Quãng thời gian Gia Khang theo đuổi Vân Nhi, Thành Huy cũng đã tìm hiểu về cô, sau khi rời khách sạn Kim Liên cô làm giúp việc cho một người phụ nữ mới sinh, công việc đơn thuần có phần vất vả vốn dĩ nhiều cô gái có nhan sắc không làm, đa phần bọn họ muốn dựa vào đàn ông để sống nhàn nhã. Thằng Khang có vẻ cũng chưa theo đuổi được cô gái cứng rắn này. Khẽ lắc đầu thở hắt ra, Thành Huy nâng cửa kính xe hơi, đánh vô lăng quay trở lại trung tâm thành phố.
Chưa ăn xong bữa tối, Thành Huy bất ngờ nghe tiếng chuông điện thoại. Là ba anh gọi. Không phải ba mẹ anh đang ở Pháp tận hưởng chuỗi ngày thảnh thơi dồn trách nhiệm khách sạn cho anh sao? Chau đôi mày rậm Thành Huy gạt nút nghe:
– Ba? Ba về Việt Nam lúc nào thế ạ?
– Ông nội mới mất, con về quê luôn bây giờ đi! Bảo nhóm vệ sĩ cùng bác giúp việc theo cùng để lo đám cho ông.
Thành Huy sững lại. Ông nội anh nằm thực vật đã ba năm nay, nhờ điều kiện chăm sóc tốt nên nằm yên một chỗ ông vẫn hồng hào phốp pháp, vậy mà… đã đến lúc tiên tổ gọi ông về trời rồi sao? Nhớ lại những ngày được bên ông, Thành Huy xót xa trầm lặng. Anh gọi báo nhóm vệ sĩ cùng bác Tâm giúp việc theo anh về tỉnh H cách thành phố này khoảng ba mươi cây số.
Bảy giờ sáng nắng tháng sáu đã muốn nuốt chửng mọi vật. Đứng trước ngôi biệt thự hoành tráng lúc này gây một cảm giác trầm lặng, Vân Nhi mặc áo chống nắng, đầu đội mũ bảo hiểm, khuôn mặt ửng hồng giấu trong lớp khẩu trang, cô đưa tay bấm chuông gọi cổng. Cô đứng đó chờ hồi lâu mà không thấy ai ra mở, đành nhấn chuông thêm vài lần, muốn gọi to tên anh nhưng chợt nhận ra… tên anh là gì cô cũng còn không biết. Cuối cùng, cô quyết định gọi to tên ông Khải. Gọi đến khản cả cổ mà bên trong vẫn không có một phản hồi, cánh cửa sắt kín mít không cho phép cô nhìn vào bên trong một chút nào cả. Giờ này còn sớm, cô muốn gặp anh trước khi anh đi làm, dù biết là làm phiền anh nhưng nếu không tìm anh ở đây cô chẳng biết tìm ở đâu cả. Thở dài một hơi bất lực, cô định đến khách sạn Kim Liên tìm kiếm anh, thế nhưng.. cô không biết anh là ai trong khách sạn đó, cô không biết tên anh, không biết vai trò chính xác của anh trong gia đình ông Trần Khải, cô tìm kiếm anh thế nào đây? Biệt thự này nằm trong một khu vực biệt lập, Vân Nhi muốn hỏi han hàng xóm xung quanh cũng là không thể. Bần thần đứng đó hồi lâu, cô cố gắng kiên nhẫn chờ người bên trong ra mở cửa, chờ hơn nửa tiếng trong im lìm, thất vọng cô đành rời khỏi đó.
Trong ngày hôm nay gia đình Vân Nhi phải nộp viện phí cho bố cô để ca phẫu thuật được tiến hành, đó là điều gần như cô không có sự lựa chọn. Chậm thêm một ngày là sự sống của bố cô thêm một rút ngắn, lòng cô như ngồi trên đống lửa từng giây từng phút. Vừa phóng xe máy trở lại căn hộ, Vân Nhi còn chưa biết làm cách nào để tìm được Thành Huy thì cô bất ngờ gặp Gia Khang đầu ngõ.
Gia Khang đứng đó, tựa thân hình cao lớn trong chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen bên chiếc xe hơi trắng sang trọng, có vẻ như đang có ý chờ đợi Vân Nhi. Cô không biết cảm xúc trong lòng mình thế nào, dù không muốn gặp Gia Khang nhưng lúc này, anh ta là người cô cần gặp. Cô muốn tìm anh chàng kia qua Gia Khang, nếu phải nợ nần, cô thà nợ nần anh ấy còn hơn là nợ người đàn ông đang nở nụ cười chào đón cô lúc này.
– Nhi, sớm thế này em đã đi đâu về rồi à?
– Vâng… em có chút việc. Anh có việc gì ở đây ạ?
Vân Nhi dừng xe, nheo nheo mắt hỏi Gia Khang. Anh nhếch miệng cười đáp:
– Không có việc gì cả, chẳng qua… muốn gặp em thôi!
Câu tán tỉnh của anh ta làm Vân Nhi nổi da gà. Có lẽ anh ta từng nói câu này với không ít đàn bà con gái. Cảm nhận của Vân Nhi về Gia Khang là đúng, chỉ là cô không biết lần đầu tiên trong đời Gia Khang muốn nghiêm túc một lần.
Nhớ đến việc muốn nhờ Gia Khang, Vân Nhi khẽ nói, cũng như một phép lịch sự tối thiểu dù cô vẫn nhớ cái nắm tay vô duyên của anh ta tối hôm trước:
– Anh… chờ em một chút em vào chung cư cất xe.
Gia Khang gật gù, anh nhướng mày nói tiếp:
– Em cất xe đi rồi mình đi đâu uống cà phê nhé, anh muốn mời người đẹp một tách cà phê chào ngày mới được không?
Nụ cười tươi rói nhưng lại không gây thiện cảm cho Vân Nhi, cô khẽ gật đầu phóng xe qua mặt Gia Khang. Cất xe xong Vân Nhi bước ra đầu ngõ, Gia Khang nhanh chóng mở cửa xe để Vân Nhi vào trong ngồi cạnh ghế lái. Ở gần cô gái này, tim anh cứ bị đập loạn, dường như hơi thở cũng gấp gáp hơn thì phải!
Chiếc xe chưa đi được bao xa, Vân Nhi khẽ hỏi:
– Cái anh… hôm trước đi cùng anh ở khách sạn Kim Liên… anh ấy tên là gì anh nhỉ?
Gia Khang sững lại, khuôn mặt đang phởn phơ bất chợt sa sầm. Vân Nhi hỏi anh về Thành Huy. Còn điều gì đáng giận hơn nữa đây?
Gia Khang gượng cười đáp:
– À… anh ấy là Huy, bạn thân của anh đấy. Sao tự nhiên em lại hỏi thế?
– Vâng… em có chút việc muốn nhờ anh ấy mà… không biết phải tìm anh ấy ở đâu anh ạ.
Vân Nhi ấp úng đỏ mặt khi nhắc đến Thành Huy. Ngắm nhìn dung mạo cô gái xinh đẹp bên cạnh lộ rõ gò má ửng hồng, Gia Khang còn nghi ngờ gì nữa. Vân Nhi thích Thành Huy! Cơn giận trong lòng Gia Khang dường như đang sôi lên, phải nín nhịn lắm anh mới có thể lạnh lùng hỏi:
– Việc gì… Nhi có thể cho anh biết được không?
– Cũng… không quan trọng đâu ạ.
– Em không nói thì anh không cho em biết đâu!
Thái độ này của Gia Khang khiến Vân Nhi có chút bực, có điều cô cần tiền chữa bệnh cho bố hơn bất cứ điều gì, hơn nữa cô không thể nói dối Gia Khang vì hai người họ là bạn thân. Cuối cùng cô đành thật thà trả lời:
– Em… cần anh ấy giúp đỡ một khoản tiền. Anh ấy từng giúp em vài lần nên… em tin anh ấy không nỡ từ chối…
Từng lời nói từ miệng Vân Nhi khiến Gia Khang muốn lao đến đấm vào cái mặt giả tạo của Thành Huy cho hả giận. Hắn từng giúp Vân Nhi vài lần sao? Vậy mà… cái gì mà nợ với nần! Điêu thật sự! Hắn cũng theo đuổi Vân Nhi như anh chứ có khác gì! Dù sao cô gái bên cạnh đã chia sẻ thật chuyện này, đúng là cơ hội trời cho rồi!
Gia Khang làm bộ lo lắng hỏi:
– Chết thật! Em cần bao nhiêu tiền hả Nhi? Tiền của thằng Huy không dễ tiêu đâu em ạ! Vợ chưa cưới của nó quản chặt lắm!
Vợ… vợ chưa cưới sao? Anh ấy đã có vợ chưa cưới? Vân Nhi luôn biết mình đứng ở đâu, thế nhưng nghe đến điều này từ miệng bạn thân của anh, tự nhiên lại cảm thấy toàn thân lạnh đi, cảm giác thất vọng vô thức tràn ngập. Cô đúng là điên rồi… cô nghĩ mình là ai mà lại buồn vì chuyện này chứ? Cô cho là anh thích cô sao? Cố gắng trấn tĩnh, Vân Nhi gượng cười dù khuôn mặt méo xệch chính cô cũng không kiểm soát được.
– Vậy… vậy hả anh…
Gia Khang thầm cảm thấy có lỗi với Thành Huy vì mấy lời bịa đặt, anh tự bào chữa cho bản thân, chính Thành Huy lừa dối anh trước! Hơn nữa, lời bịa đặt của anh không phải không có cơ sở. Thành Huy đúng là có một cô vợ được hai bên gia đình hào môn sắp đặt từ lâu, cô gái có tên Mỹ Lan đó đang hoàn thành khóa thạc sĩ ngành Marketing tại Thụy Sĩ.
– Ừ em, vợ nó hay ghen lắm, nhưng con bé đang ở nước ngoài nên em không biết đó thôi. Con bé vừa xinh lại còn là con gái giám đốc ngân hàng thành phố, sắp thành thạc sĩ đến nơi rồi. Nó có vợ chưa cưới ngon lành thế rồi mà còn thích đi thả thính lung tung, chán quá em nhỉ?
Vợ anh… đẳng cấp như vậy, cô ấy đúng là người cùng thế giới với anh. Vân Nhi vẫn biết là thế nhưng tại sao trái tim cô cứ bất giác nhói đau? Nuốt một ngụm khô khốc cô nhỏ giọng:
– Không… em không nghĩ thế đâu… Em với anh ấy… đâu có gì ạ.
Vân Nhi lên tiếng bênh vực Thành Huy, điều ấy lại khiến Gia Khang bực bội thêm. Anh nói tiếp:
– Em biết thế rồi thì đừng vay mượn gì nó nữa kẻo lại rách việc. Mà em cần bao nhiêu? Yên tâm, anh có thể giúp em!
Còn gì cần hơn bảy mươi triệu vào lúc này? Đã không thể tiếp cận Thành Huy rồi, cô còn có thể bấu víu vào ai đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT