Hai người đàn ông lặn lội trong rừng sâu theo dấu vết khắc trên cây, đến sức đàn ông còn rũ rượi như muốn lả đi, vậy mà… người khắc vạch lên thân cây đi trước bọn họ phải cố gắng trong hoang mang đến nhường nào, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau đớn đến nhường nào.

Thành Huy bất chợt sững lại, cảm giác âm thanh yếu ớt vang lên trong không gian khiến đôi mắt anh mở to. Vân Nhi… giọng nói này… đúng là cô rồi!

– Ai… Ai đấy… Có người… đi lạc…

Vân Nhi mệt lả nhưng vẫn cố sức mò mẫm tìm đường, nghe loáng thoáng tiếng người cô cố gắng kêu bằng tất cả sức lực. Cảm nhận có luồng khí ấm áp sau lưng, bất giác cô quay người lại…

Thành Huy…

Chút sức lực cuối cùng dường như trong giây phút gặp lại bị ai đánh cắp, Vân Nhi quỵ gối run rẩy. Bàn chân cô lúc này đã sưng tấy, đôi giày búp bê đã tan nát như chẳng thể tiếp tục mang. Trên hết, tinh thần hoảng loạn làm cô không dám tin vào mắt mình.

Không để Vân Nhi ngã xuống, Thành Huy chạy nhanh đến bên cô, dang vòng tay ấm áp ôm chặt cô vào lòng, siết chặt vai cô như sợ cô biến mất. Ông trời đã nghe lời cầu xin của anh rồi! Anh chỉ đến chậm chút nữa thôi… rất có thể Vân Nhi không còn cầm cự nổi! Cô ấy đã vất vả quá rồi!

Vân Nhi chẳng còn hờn giận, chẳng còn nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ biết trong đời cô, chưa bao giờ cô cần anh như lúc này, chưa bao giờ cô hạnh phúc hơn giây phút này khi được ở trong vòng tay anh. Có phải cô đang mơ? Có phải cô gặp ảo giác vì đã cuốc bộ trong rừng suốt tám tiếng đồng hồ? Đúng vào lúc cô muốn ngã quỵ vì kiệt sức, anh đã đến với cô. Làm sao có thể như vậy được chứ? Anh đâu còn nghĩ đến cô, chẳng phải anh bỏ mặc cô mà bay sang trời Mỹ sao? Lúc này… nếu không phải ở Mỹ thì anh cũng ở nơi nào xa lắm, làm sao có thể ở đây được! Chắc chắn là cô mơ rồi… Giấc mơ này… nếu là mơ thì xin đừng bắt cô tỉnh lại!

Giọt nước mắt lăn dài, khóe miệng vô thức cong lên, Thành Huy ngắm nhìn cô gái xinh đẹp xụi lơ trong lòng, anh cảm tưởng mình chẳng còn cần bất cứ điều gì ngoài an toàn của cô.

– May rồi… tìm được người rồi! Anh có cần tôi giúp… đưa cô ấy ra xe không?

– Mình tôi là đủ. Cảm ơn anh, vất vả cho anh rồi!

Thành Huy bế ngang cơ thể mệt lả của Vân Nhi trở lại nơi để xe máy. Anh dùng miệng mớm nước cho cô, cảm giác cô tiếp nhận, lòng anh rộn lên niềm hạnh phúc. Xe máy không thể chở người trong trạng thái mềm nhũn, Thành Huy lại bế Vân Nhi bước tiếp, cảm giác hai chân rã rời nhưng nỗi lo lắng cùng vui mừng khiến anh không thấy mệt.

– Anh… Thả em xuống!

Một hồi Vân Nhi tỉnh lại, cảm nhận Thành Huy đã mệt cô không muốn làm phiền anh thêm. Cô trấn tĩnh lại rồi, người cứu cô đúng thực là anh. Tại sao… tại sao anh lại có mặt ở nơi này đúng lúc như vậy… cô rất muốn hỏi nhưng chưa thể mở lời.

– Được rồi, em cứ nằm yên đi!

Thành Huy không nỡ để Vân Nhi xuống, hai chân cô ấy sưng đỏ qua lớp giày da rách đế, nhất định không thể tiếp tục đi bộ. Vân Nhi chịu yên trên tay Thành Huy thêm một lúc, phía xa bỗng có tiếng động cơ tiến lại. Thành Huy nheo mắt nhìn. Thì ra anh công an kia phóng xe máy khỏi vùng mất sóng, gọi điện cho xe cứu hộ trực sẵn bên ngoài di chuyển đến đây.

Trên xe, Thành Huy yên lặng, đôi bàn tay vẫn ôm siết lấy Vân Nhi, ép cơ thể cô sát lại lồng ngực còn vang tiếng tim dồn dập của anh. Vân Nhi cũng không tiện lên tiếng, cô chịu yên trong vòng tay anh, cảm nhận mùi mồ hôi gây gây phảng phất trước mũi tự nhiên lại thấy bình yên lạ lùng. Anh vì cô mà vất vả, vì cô mà lặn lội, chắc chắn hai chân anh cũng đang sưng lên sau đôi giày thể thao đen bẩn thỉu bùn đất.

Về đến trung tâm, Thành Huy cẩn thận đặt Vân Nhi lên giường. Yên tâm rồi anh mới bước ra cảm ơn các anh công an, không quên ánh mắt sắc lạnh lướt qua San làm cô ta khẽ run lên.

Trong hai tiếng tìm kiếm Vân Nhi, San đã nghĩ cách giải thích hợp lý nhất hòng thoát tội nếu bọn họ cứu được cô trở về, lúc này San bặm môi đứng lấp ló bên ngoài cửa chờ đợi Vân Nhi tỉnh lại.

– Chuyện chưa xong đâu, cô cứ chờ đi!

Thành Huy đanh giọng với San, nhìn Duy Hải lo lắng đem sữa ấm bước vào phòng, anh bực bội bước theo. Khi nãy Duy Hải cũng cùng nhóm công an đi tìm Vân Nhi, chỉ là anh không có may mắn tìm được cô, vẫn là anh ta may mắn hơn anh. Duy Hải mừng vì Vân Nhi thoát nạn nhưng trong lòng vẫn khó chịu vô cùng, anh đã mong người cứu được Vân Nhi là anh chứ không phải anh ta, vậy mà… Duy Hải không biết Thành Huy không nhờ may mắn mà tìm được Vân Nhi, anh dựa vào suy luận của mình. Vân Nhi bị mất sóng, có nghĩa hướng cô đi càng lúc càng gần mỏ đồng rồi mắc kẹt ở đó, thế nên anh theo hướng mỏ đồng tìm kiếm. Quả nhiên anh đã thấy dấu hiệu cô để lại, cũng may cô nhanh trí, nếu không chẳng biết bao giờ anh mới tìm được cô…

– Anh cứ để sữa ở đó, chốc nữa tôi cho cô ấy uống.

Thành Huy lạnh nhạt nói với Duy Hải. Duy Hải nhún vai, hướng ánh mắt lo lắng về Vân Nhi nói:

– Đánh thức Vân Nhi một chút, lúc này cô ấy cần thứ gì đó vào bụng!

Chỉ một chuyện nhỏ nhưng hai người đàn ông vốn dĩ không ưa nhau cũng không thỏa hiệp được. Vân Nhi nghe loáng thoáng, không muốn chuyện đi xa hơn cô chủ động ngồi dậy, với lấy cốc sữa ấm nhấp môi. Tám tiếng lạnh lẽo địa ngục đã kết thúc trong ấm áp, trong vòng tay Thành Huy, cuộc sống quả thật luôn là những điều bất ngờ. Cả chính cô lúc này… chẳng còn giận hờn anh nữa, chỉ muốn nói với anh hai tiếng “cảm ơn”.

– Em… không sao nữa rồi… cảm ơn… hai người.

Vân Nhi chân thành nói lời cảm kích, cơ thể mệt mỏi khiến cô muốn nằm trở lại. Thành Huy đỡ Vân Nhi nằm xuống, anh còn muốn ôm cô vào lòng nhưng cơn giận lại ùa về từ lúc nào, hơn nữa nơi này đâu phải chốn riêng tư của anh và cô.

– Anh ra ngoài đi cho Vân Nhi nghỉ ngơi!

Duy Hải giục Thành Huy, anh không muốn nghe anh ta nhưng nhận thức được ở đây anh phải nghe lời. Ngày tháng còn dài, anh nên ra khỏi phòng riêng của Vân Nhi cho cô yên tĩnh. Trên hết, anh còn phải xử lý con nhỏ khốn nạn kia! Tống nó vào tù là chuyện đơn giản, điều anh cần còn xa hơn thế.

Khi nãy Thành Huy đã nhờ hai đồng chí công an ở lại, vừa để kiểm soát San, vừa để kiểm chứng nghi ngờ của anh. Bước khỏi phòng Vân Nhi, anh nói nhỏ với hai người công an vài câu. Họ gật gù, gõ cửa phòng San nói to:

– Cô San, cảnh sát đây! Chúng tôi cần kiểm tra phòng của cô!

San lại run lên trước câu nói vừa nghe được. Tại sao… chẳng phải Nhi đã trở về rồi sao? Cô cũng chỉ là nói lỡ lời vài câu thôi, cần gì phải kiểm tra phòng cô chứ? Chẳng lẽ… gã kia… nghi ngờ cô…

San lo lắng mở cửa, cô gượng cười nói:

– Có việc gì mà các chú kiểm tra phòng cháu thế ạ?

Hai đồng chí công an hất hàm cho phép Thành Huy cùng tìm kiếm. San cố tình hãm hại Vân Nhi, có nghĩa cô ta ghét cô, hoàn toàn có thể chính cô ta ra tay vu oan cho cô. Anh tin cô ta đã dùng một loại cây độc nào đó mới khiến hai đứa trẻ cùng gặp dị ứng, chẳng qua sức đề kháng của chúng khác nhau, phản ứng với độc tố khác nhau nên mới như vậy. Anh chỉ lo cô ta phi tang loại cây đó đi rồi thì rất khó để tìm kiếm mà thôi. Quả nhiên, tìm kiếm một hồi trong phòng không có thứ gì đặc biệt. Không có tang chứng vật chứng, anh đành dùng cách cuối cùng.

– Em bé này tình hình sức khỏe sao rồi?

Thành Huy nhìn Mộc Trà đang nằm trên giường, hất nhẹ hàm hỏi San. Cô ta nhẹ giọng đáp:

– Mộc Trà đã khỏe rồi. Cũng may đêm qua chúng tôi đem con bé đi cấp cứu kịp đấy!

– Tốt. Tôi cần đem con bé đi xét nghiệm. Cả cậu bé sáng nay bị dị ứng.

– Anh nói gì thế? Anh định làm hại bọn trẻ con ở đây à? Đêm qua các bác sĩ đã muốn tìm nguyên nhân mà chúng tôi thương con bé nên không đồng ý, giờ anh định làm gì thế hả? Không ai cho phép anh đâu nhé!

– Tôi cho phép!

Duy Hải bước vào phòng, cứng giọng nhìn thẳng vào San. Anh đâu phải kẻ ngốc, sáng nay nhìn thằng bé bị dị ứng anh đã cảm thấy bất thường, sau khi San khai chính cô ta chỉ đường làm Vân Nhi đi lạc, anh thất vọng về San vô cùng, không thể không nghĩ đến chuyện San cố ý hại bọn trẻ để vu vạ cho Vân Nhi.

San tái mặt nhìn Duy Hải, cô ta rơi nước mắt tỏ vẻ đáng thương nói:

– Anh Hải, có gì đáng để xét nghiệm chứ? Bọn trẻ con không phải vì độc tố của cái cây chết tiệt chị Nhi đem về thì cũng do ăn uống linh tinh… Xét nghiệm đau đớn chúng nó ra, chẳng giải quyết được gì! Cả chuyện em chỉ nhầm đường cho chị Nhi… em không cố ý đâu… lúc ấy đầu óc em rối tinh rối mù nên… nhớ nhầm một chút… có khi tại chị Nhi nghe nhầm cũng nên…

– Chỉ cần lấy chút máu để xét nghiệm, không có gì nghiêm trọng!

Thành Huy nhàn nhạt nói. Duy Hải gật đầu đồng ý. Mặt San biến sắc, nỗi sợ hãi tràn ngập khiến cô ta run rẩy. Chút lương tâm cuối cùng còn sót lại khiến cô ta chịu chấp nhận khai sự thật, không muốn khiến bọn trẻ con vất vả thêm mà kết quả cũng vẫn vậy. San biết giờ phân tích máu sẽ tìm ra độc tố khi cả hai đứa trẻ cùng bị dị ứng. Ban trưa trở về cô rất bực thằng cu Minh, cô đã giấu cây thuốc trong túi xách mà tự nhiên nó lại nghịch túi xách của cô làm gì, sau đó nó sợ cô phát hiện nên cất lại cẩn thận. Ngay sau khi biết chuyện cô đã xả cây thuốc đó vào toilet rồi, cứ tưởng yên thân, ai dè… Giờ phát hiện ra độc tố cứ hỏi thằng bé mãi rồi cũng ra.

San sụt sịt cúi mặt trầm giọng:

– Không cần xét nghiệm máu đâu, tại em… em lỡ để bọn trẻ tiếp xúc với cây mắt mèo. Em không cố tình đâu nhưng… tại lỡ rồi… em không dám nhận… Cây đó chỉ gây ngứa một chút thôi… tại bé Mộc Trà dị ứng nặng quá mới thành vậy, em không cố ý hại bé đâu…

BỐP!

Chị Phượng từ đâu xông đến, tát bốp một cái thẳng tay vào khuôn mặt non tơ của San, lập tức một bên má cô ta đỏ ửng lên. San chúi người tránh né. Chị Phượng vừa túm tóc cô ta vừa rít lên, tay vẫn đập liên tiếp vào lưng cô ta:

– Con khốn nạn! Tao tưởng mày thương bọn trẻ con thế nào! Ai ngờ… mày… con quỷ cái… Tao phải đánh chết mày! Cố tình đổ oan cho cái Nhi, cố ý hại cái Nhi đến chết, mày không còn là người nữa rồi!

– A… a… cô ơi, cháu không cố ý mà… huhuhu…

– Không phải chỉ cần cô nói không cố ý mà xong, hai anh cảnh sát này sẽ đưa cô về đồn, mọi chuyện đã có pháp luật.

Thành Huy lạnh lùng kết luận. Hai anh cảnh sát đã sớm ngăn lại cuộc xả giận của chị Phượng, quặt tay San ra sau lưng, dẫn cô ta ra xe áp giải về đồn. Nỗi buồn trĩu nặng trong lòng Duy Hải. San bước khỏi phòng vẫn còn lưu luyến nhìn anh, anh cảm thấy trong chuyện này dường như mình cũng có lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play