Vũ không đáp lại, anh im im cứ vậy kéo tôi vào lòng… Tôi cười cười đẩy anh ra nói:

– Từ từ… em còn chưa đi tắm… ban nãy mẹ ngồi đấy lại ngại nên ngồi cùng mẹ!

Vẫn chẳng nói chẳng rằng, cơ thể tôi đã ở trạng thái nằm ngang để người kia bế tôi vào phòng tắm. Nơi chúng tôi “yêu” nhau nếu không phải là chiếc giường thì sẽ là bồn tắm rộng rãi mà Vũ rất mê, anh từng khẳng định với tôi anh mua căn hộ này vì anh thích bồn tắm rộng rãi hiện đại của nó, thích hợp cho chuyện tốt lành kia hơn bất cứ nơi nào khác!

Tuần tiếp theo, dường như Kim Thành không thể chịu nổi việc không có người lãnh đạo, mọi hoạt động đều cầm chừng, các phán quyết đều phải thông qua chủ tịch hội đồng quản trị. Ông Nam chịu không nổi, quyết định triệu tập cuộc họp gia đình, tuyên bố nếu ai vắng mặt ông sẽ từ luôn, không ba con gì hết, cuối cùng vợ chồng Bách, vợ chồng tôi dù chẳng muốn cũng đành phải xuất hiện. Vợ chồng tôi muốn gặp vợ chồng Bách nhưng không muốn gặp mặt bà Thanh, còn vợ chồng Bách có lẽ không muốn gặp cả bà Thanh lẫn vợ chồng tôi. Tôi khá bất ngờ khi không có mặt bà Thanh trong bữa ăn gia đình.

Bữa ăn gia đình họ Phạm diễn ra trong im lặng. Ông Nam e hèm lên tiếng phá tan không khí đặc quánh đến khó thở:

– Ba đã biết chuyện mẹ mày gây ra rồi, ba cho bà ấy lên núi tu tập, bao giờ bà ấy đủ sám hối thì ba mới cho bà ấy về lại cái nhà này. Còn bà ấy không cần ba, không cần cái nhà này thì muốn đi đâu thì đi!

Kể ra ông Nam cũng có lúc cứng rắn dạy vợ, tôi ủng hộ quyết định này của ông. Dù việc bà Thanh có sám hối hay không tôi không biết nhưng ít ra bà ấy cũng đã chịu sự trừng phạt thích đáng. Có tiếng nói vang lên của người ngồi bên cạnh tôi:

– Mẹ ở đó… bao lâu vậy ba?

Tôi mỉm cười, hiểu rõ một điều người thương bà Thanh nhất không ai khác chính là Vũ. Anh tức giận thì tức giận lúc đó thôi chứ trong lòng anh bà ấy mãi mãi là người mà anh thương yêu.

– Con yên tâm khỏi phải lo cho bà ấy, bao giờ bà ấy học thuộc đủ cuốn kinh của sư thầy ở đó thì ba cho về. Cuốn kinh ấy dày ba trăm trang.

Có tiếng cười phá lên của Lan, Lâm ngồi bên cạnh đạp vào chân vợ làm chị ta khẽ kêu lên. Bách và Kiều Anh vẫn một mực im lặng, thần sắc chẳng vui chẳng buồn.

– Chuyện xảy ra chẳng ai muốn… giờ Kim Thành không có người lãnh đạo, chúng mày muốn ba già thế này còn phải ngồi ký cọt cho chúng mày đi du lịch với nhau đấy à?

Vũ lên tiếng đáp lời ba:

– Ba… chúng con đâu phải muốn như vậy. Con chỉ muốn người phù hợp làm việc phù hợp mà thôi!

Anh nghiêm túc quay sang nhìn Bách trầm giọng nói:

– Bách, anh sai khi nghi ngờ oan cho em mà không thẳng thắn hỏi em, đó là lỗi của anh. Giờ có nói gì làm gì cũng vô ích, chỉ mong em vì Kim Thành mà về làm việc trở lại như trước. Trên hết, anh mong em thứ lỗi cho anh!

Bách lắc đầu thở nhẹ một hơi đáp:

– Em chỉ buồn thôi, giận dỗi gì chứ. Dù sao chuyện này người hại anh em mình khéo quá, là em thì em cũng nghi ngờ.

Ông Nam sáng bừng khuôn mặt liền chen vào:

– Thế thì về lại Kim Thành đi con, anh con không muốn rồi ép nó làm gì?

– Em muốn anh gánh đỡ cho em, làm anh mà cứ dồn việc cho em mãi thế?

Bách nhún vai nói với Vũ. Tôi tin Bách thực lòng muốn đi tìm chốn bình yên với vợ con mà anh ta coi trọng hơn tất thảy. Nghe những lời đó, mặt Lâm trắng bệch một màu ấm ức chẳng được thỏa mãn dù hai anh em của anh ta từ chối vị trí mà anh ta khao khát, anh ta nuốt không trôi cơm thì phải. Bao người ở Kim Thành không đui mù để chọn ra cho mình một người lãnh đạo xứng đáng. Thời gian qua tuy Vũ chưa thể hiện được nhiều nhưng những gì anh làm với Linh Đan chắc hẳn đã gây ấn tượng với họ, đủ để họ thà chọn anh lên lãnh đạo còn hơn là Lâm.

– Đợt này Linh Đan bắt đầu sản xuất rượu nho từ trang trại ở tỉnh H, nếu chú có thể giúp anh quản lý Linh Đan thì anh sẵn lòng gánh vác Kim Thành giúp chú!

Vũ nhẹ bẫng cất lời, thế nhưng lời của anh lại là câu từ chối khéo léo nhất. Kiều Anh nghe đến quản lý công ty rượu là hết hồn hết vía liền lên tiếng nói:

– Anh Vũ mê rượu còn ra sản phẩm chứ để chồng em mê rượu thì không được rồi!

Kiều Anh cấu chí Bách thế nào không rõ nhưng thấy Bách khẽ cong người cười cười, không khí theo đó cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Thực ra tình cảm đủ lớn có thể hóa giải mọi giận hờn, nhất là người trong nhà càng dễ xuê xoa cho nhau, chỉ với những con người xấu tính từ bản chất thì không kể mà thôi.

Bách e hèm tiếc nuối kết luận:

– Anh Vũ với vợ em đã nói thế rồi em đành hủy chuyến đi Nam Mỹ vậy… haizz.

– Chứ còn gì nữa, giờ con không về thì Kim Thành như rắn mất đầu, ba lại phải ngồi một chỗ ký muốn sụm lưng, thế là không được!

Ông Nam cười hà hà nâng ly rượu ngon của Linh Đan, cõi lòng ông lúc này hẳn đang thoải mái vô cùng trước sự hợp nhất của những người con ông yêu thương hơn tất thảy. Từ hồi Linh Đan tung sản phẩm ra thị trường là ông ủng hộ nhiệt tình, bữa họp mặt gia đình nào cũng thấy, như một cái cớ cho ông thỏa đam mê khiến bà Thanh bực mình, có lẽ đó cũng chính là lý do khiến bà ấy muốn xóa sổ Linh Đan. Tuy nhiên, rượu cũng như dao, biết dùng sẽ tốt. Lúc này không có bà ấy ở đây, tự nhiên tôi lại thấy thiêu thiếu, mong sao thời gian tới bà ấy tu tập trên núi bớt tham sân si đi sẽ bớt khổ hơn, con cháu được nhờ hơn.

Mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo của nó, tổng công ty Kim Thành lại được lãnh đạo bởi chú út nhà họ Phạm – Phạm Hoàng Bách, còn Phạm Hoàng Vũ của tôi vẫn được cháy hết mình với đam mê của anh, nghiên cứu ra những giọt rượu thơm ngon nhất xuất đi khắp thế giới.

Sau lần chọc hút trứng đầu tiên với nhiều lo lắng, thông báo của bác sĩ làm tôi sững lại, cảm giác trời đất quay cuồng. Cả năm phôi lượt đầu đều không phát triển. Tôi ngỡ ngàng không tin vào tai mình liền hỏi bác sĩ, nước mắt bắt đầu lăn dài sụt sịt:

– Tại… tại sao lại như vậy bác sĩ ơi? Trứng của em… có vấn đề gì sao ạ?

Chị bác sĩ thông cảm cho vẻ đau đớn của tôi cùng vẻ căng thẳng của Vũ, nhẹ giọng gật đầu nói:

– Trứng của em đợt vừa rồi hơi yếu… giờ quan trọng em cần ăn uống tẩm bổ cho trứng khỏe lên chứ chưa nên làm ngay lần tiếp theo đâu em!

Tôi chẳng biết phải nói sao… chỉ biết vâng dạ lau nước mắt. Con của tôi và Vũ vẫn cứ mãi trốn ba mẹ ở nơi nào, mong mỏi bao lâu mà sự xuất hiện của con vẫn mịt mờ quá! Vũ dường như sợ tôi lại rơi vào trạng thái trầm cảm lần trước, anh liên tục ôm ấp vỗ về tôi, chăm sóc cho tôi từng chút. Xót anh, thương anh, thương thân mình, tôi cố gắng vực dậy tinh thần, khuyên nhủ bản thân đừng yếu đuối, phải mạnh mẽ chiến đấu. Chẳng phải tôi đã hứa với anh dù có thế nào tôi cũng cùng anh đối diện hay sao, tôi không thể hèn nhát đầu hàng!

Tháng mười, mùa thu hoạch nho lần đầu tiên của trang trại nho Linh Đan đã đến. Gạt đi nỗi buồn cùng sốt ruột đợi chờ luôn khắc khoải trong lòng, tôi cùng Vũ bay vào tỉnh H, hòa cùng những người công nhân thu hoạch nho ủ rượu. Nhìn những chùm nho tím thẫm chín mọng trên giàn, lòng tôi rộn ràng vui như trẻ nhỏ, đứng bên những giàn nho xanh mướt chen chùm quả tím lịm tạo dáng đủ kiểu để nhiếp ảnh gia của riêng tôi tha hồ lưu lại khoảnh khắc tươi trẻ không trở lại. Cuộc đời này… có anh là đủ đẹp lắm rồi! Bất giác tôi chợt có ý nghĩ đó nhưng lập tức lắc đầu… Không, anh tốt với tôi vô cùng nhưng tôi chưa làm gì được cho anh cả, tôi mong hơn bất cứ điều gì… có thể sinh cho anh một đứa con.

– Tạo dáng há miệng với chùm nho đi vợ yêu!

Tôi phì cười, bĩu môi lắc đầu nói:

– Nhìn lại tưởng Trư Bát Giới, không nhá!

– Có sao đâu, nhìn hay mà!

Vũ có vẻ là một nhiếp ảnh gia có tâm, tôi chạy lại xem những bức ảnh anh vừa chụp, lập tức cấu cho anh một cái làm anh kêu lên oai oái.

– Anh chụp em đẹp thế này rồi còn chê gì?

– Anh có mắt thẩm mỹ không hả, toàn kiểu dìm vợ anh thế!

– Mắt em có vấn đề thì có, kiểu nào anh cũng thấy đẹp hết!

Vũ giật lại máy ảnh không cho tôi xem nữa. Tôi vừa bực vừa buồn cười, quyết định giận dỗi không cho anh chụp thêm.

– Chụp thế đủ rồi, nắng vỡ đầu hoa hết cả mắt!

– Có thích lên cao nguyên nữa không… biết đâu… lần này mới có tin vui.

Đáy mắt lấp lánh Vũ gợi ý. Nhớ lại chuyến đi nửa năm trước lòng tôi vừa bồi hồi lại vừa có chút hi vọng, gật đầu tôi trả lời:

– Vâng… mình quay lại nơi kỷ niệm đó đi anh. Biết đâu trời thương vợ chồng mình. Đợt này em cũng chăm chỉ uống thuốc, ăn ngủ nghỉ khoa học với tập thể dục đều đặn… khác lần trước anh nhỉ?

Vũ mỉm cười gật đầu bẹo má tôi, kéo tôi vào lòng anh hôn chụt lên trán tôi xác nhận:

– Ừ, bây giờ em khỏe mạnh hơn, xinh đẹp hơn lúc ấy nhiều, thế nên đừng mất niềm tin nhé!

Những ngày tháng hòa mình vào thiên nhiên cao nguyên một lần nữa lại khiến tôi mê mẩn, thời tiết lúc này ở cao nguyên khá lạnh, tôi và Vũ tận hưởng mùa đông sớm bên nhau quên thời gian. Hạnh phúc ngọt ngào trong từng hơi thở, từng ánh mắt trao nhau… Chỉ là, cuộc đời không phải giấc mộng theo ý muốn, từ tỉnh H trở về, tôi sẵn sàng cùng anh đến bệnh viện cho lần thực hiện thủ thuật thứ hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play