Cuộc sống vẫn tiếp diễn dù muốn dù không, một tháng sau ngày sinh nhật cũng là lần cuối tôi gặp Phạm Hoàng Vũ, tâm trạng tôi dường như đã nhẹ nhõm đi nhiều, dù sâu trong lòng nỗi đau vẫn âm ỉ chẳng thể nào xóa bỏ. Thời gian gần đây Hùng thường xuyên đến nhà tôi chơi, mẹ tôi quý cậu ấy lắm, suốt ngày ngồi nói chuyện, kéo tôi xuống nhà tiếp bạn. Lúc trước tôi không cho Hùng đến nhà, lúc nào cậu ấy muốn gặp lại đến công ty cùng tôi đi ăn trưa hay thỉnh thoảng đi uống trà sữa cùng mấy cô bạn đại học. Dù sao cậu ấy cũng là bạn trong nhóm bạn thân của tôi nên tôi không nỡ từ chối, hơn nữa thái độ cậu ấy đối với tôi cũng chỉ như một người bạn. Lúc này, cảm giác Hùng tấn công rõ rệt hơn khiến tôi trở nên phòng thủ nhiều hơn, nhiều lúc lấy cớ bận không xuống nhà gặp, cậu ấy vẫn kiên nhẫn ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình dài tập với mẹ tôi.

Mẹ tôi mỉm cười bước vào phòng, để đĩa bánh ngọt cùng cốc sữa lên bàn trang điểm cạnh giường, nhẹ giọng:

– Dạo này con gái mẹ đã hồng hào xinh đẹp trở lại rồi, được thế này mẹ mừng lắm!

– À… thế hả mẹ? Độ này con ngủ được, đầu cũng không còn nhức nữa mẹ ạ.

– Ừ… Ngay từ cái lúc thằng Vũ quên con, mụ Thanh ghê gớm nanh nọc chửi con ở bệnh viện mẹ đã muốn hai đứa dừng lại để ông trời quyết định, cuối cùng lại thành ra thế làm con gái mẹ khổ quá… Biết đâu như vậy… lại là may con ạ. Đẻ đứa con ra rồi mà chồng lạnh nhạt cũng buồn tủi lắm…

Tôi mỉm cười trấn an mẹ, lúc này tôi chẳng còn trách giận ai nữa, chỉ muốn được bình yên ở bên gia đình có ba có mẹ, có anh trai chị dâu sắp thành người một nhà. Thời gian qua tôi đã nghĩ thông nhiều điều. Tôi và Vũ vốn dĩ không hợp nhau, chẳng phải thế gian này có quá nhiều người yêu nhau nhưng không hiểu nhau để rồi phải xa nhau sao, tôi và anh lại còn chẳng được như vậy, níu giữ mãi cũng chỉ khiến bản thân thêm tổn thương hết lần này đến lần khác.

– Vâng… con hiểu mà mẹ. Thực ra mẹ trách vậy cũng là oan cho anh Vũ, từ lúc biết con mang bầu anh ấy rất quan tâm đến con mẹ ạ. Anh ấy không phải lạnh lùng với con đâu…

– Quan tâm? Quan tâm mà bao ngày tháng có thấy cái mặt nó đâu… Con ngu nó cũng vừa vừa thôi chứ! Cứ mơ mộng cái thằng khốn đấy mãi thì mẹ cũng chịu!

– Tại con không cho phép anh ấy quan tâm. Con muốn dừng lại.

– Được rồi, không bàn chuyện này nữa. Chuyện với thằng Hùng con tính thế nào? Cứ để nó chờ đợi mãi thế à? Ngày xưa mẹ nghĩ hai đứa mày yêu nhau mà nó không động tĩnh cưới xin, cũng chẳng thấy mặt nó đến nhà nên mẹ ghét, ai ngờ nó lẽo đẽo theo mày bao nhiêu năm…

– Con bảo Hùng đừng theo con nữa nó không chịu, chẳng lẽ con cầm chổi đuối nó đi à? Cũng còn là bạn bè với nhau nữa…

– Mẹ thấy không ai hơn nó được đâu, mày một đời chồng rồi, giờ được người như thằng Hùng theo đuổi mà mẹ còn không dám tin đấy!

– Con sợ cảnh lấy chồng làm dâu lắm rồi… bao giờ Hùng chán nó sẽ tự thôi mẹ ạ, con không muốn dính vào hôn nhân nữa!

– Không lấy chồng sau này ba mẹ già chết đi rồi mới thấy mặt nhau! Mẹ cứ khuyên mày thế, mày không lo cho bản thân thì cũng phải lo cho ba mẹ, cho anh mày. Cứ có bà tổ cô trong nhà chị dâu mày cũng không vui hiểu chưa?

– Mẹ không muốn con ở nhà thì con dọn ra ngoài sống một mình đấy!

– Lại còn dọa mẹ thế nữa? Thôi cô thích làm gì cô làm, tôi không nói nữa!

Mẹ mắng yêu, chí tay vào trán tôi rồi bước khỏi phòng. Thẫn thờ nhìn theo mẹ, tôi chán nản thở một hơi dài. Có cố thế nào tôi cũng không thể hướng trái tim mình về Hùng, nếu không muốn nói là chỉ cần chạm vào cậu ấy thôi đã cảm thấy khó chịu nổi hết cả gai ốc. Hình bóng người đàn ông kia vẫn còn in đậm trong lòng tôi quá, bao nhiêu năm vẫn cứ ám ảnh… ít nhất lúc này… tôi không thể yêu ai.

Chiều thứ sáu, khi tôi rời công ty Sao Việt, bất ngờ trái tim tôi như ngừng đập. Người đàn ông tôi nhớ nhung nhiều nhất nhưng lại không muốn nghĩ đến nhất… Phạm Hoàng Vũ đang ở trong xe hơi. Thấy tôi dắt xe máy khỏi cổng anh khởi động máy. Tôi điên mất, thực sự điên mất khi chiếc xe của Vũ âm thầm bám theo tôi suốt một đoạn đường dài. Xưởng cơ khí của gia đình tôi cách nhà năm cây số, đi qua một hồ nước rộng vắng vẻ nhiều cây cối um tùm cũng là nơi lúc trước tôi suýt bị bọn người của lão Bảo bắt cóc. Đến quãng hồ, tôi chủ động dừng lại, gạt chân chống, lạnh mặt quay đầu nhìn xe Vũ lừ lừ dừng lại ven đường.

Vũ không rời khỏi xe, chỉ bình tĩnh chờ đợi. Tôi càng bực bội hơn, chẳng lẽ tôi lại đến gõ cửa kính xe hỏi anh, anh làm vậy vì mục đích gì? Cuối cùng chịu không nổi, tôi mặc kệ Vũ, cứ vậy phóng xe về nhà, trái tim vô thức đập liên hồi. Anh muốn gì nữa đây? Chẳng lẽ lại muốn một lần nữa hành hạ trái tim tôi sao? Không phải mọi chuyện kết thúc êm xuôi như vậy cũng là mong muốn của anh sao?

Choang!

Tôi lỡ tay làm rơi chiếc bát sứ trong lúc phụ chị Ngân dọn dẹp sau bữa tối. Mẹ tôi xuýt xoa thốt lên:

– Sao lại hậu đậu thế con? Có bị mảnh vỡ bắn vào người không thế?

– Con xin lỗi, con không sao!

Tôi ngại ngùng vội chạy đi tìm chổi quét dọn mảnh vỡ, trái tim tôi vẫn cứ đập thình thình trong lồng ngực. Chuyện chiều nay khiến tôi không sao an tĩnh. Tôi đã hạ quyết tâm buông bỏ quá khứ nhưng chỉ cần một động thái quan tâm từ anh là lòng tôi lại xôn xao không thể nào yên được.

Tiếng chuông cổng vang lên, mẹ tôi bước ra xem ai, ngay lập tức bà quát to:

– Mày về đi, về với mẹ mày đi, còn đến đây ám ảnh con gái tao làm gì hả thằng khốn nạn?

Nghe ầm ĩ tôi đoán ra chuyện, vội cất chổi chạy ra cổng. Mẹ tôi mặt mũi đỏ gay chỉ tay vào mặt Vũ. Anh đứng lặng, khuôn mặt tối tăm chỉ mấp máy môi nói:

– Mẹ, con đến đây vì muốn gặp Linh.

– Đừng gọi tao là mẹ! Mày cút đi, nhà tao không tiếp mày! Cút!

Mẹ tôi điên tiết đẩy Vũ ra hẳn ngoài đường. Anh nhìn về tôi, đôi mắt anh tối tăm như bầu trời không trăng không sao. Những ngày qua anh sống thế nào… hình như anh gầy đi, đôi mắt tinh nhanh trũng xuống thâm quầng làm lòng tôi đau nhói.

Tôi lập tức lao ra ngăn mẹ:

– Mẹ, mẹ vào nhà đi, để con nói chuyện với anh ấy!

Mẹ tôi càng điên hơn, khuôn mặt tím tái mẹ nhìn tôi quát to:

– Linh, con vào nhà cho mẹ! Con ngu thế là đủ lắm rồi! ĐI VÀO!

Mẹ đẩy tôi vào trong nhà, sau đó đóng sập cổng lại. Vũ nói bên ngoài, sắc mặt u tối:

– Mẹ, con muốn nói chuyện với vợ con.

– Vợ? Mày xem nó là vợ mày ư? Mày bỏ bẵng nó mấy tháng trời, lúc nó đau đớn khổ sở đến chết đi sống lại mày ở đâu, ở đâu hả? Tại sao mày không để nó yên đi lại đến đây phá quấy làm gì?

– Mẹ… con đã nói là tại con mà… con không cho anh ấy quan tâm con mà! Huhuhu…

– Con câm đi!

Vũ vẫn đứng lặng bên ngoài, tôi không biết vì lý do gì mà anh tìm tôi, còn đến tận đây xin mẹ tôi cho gặp. Mẹ đẩy tôi vào nhà, đóng chặt cửa. Tôi níu lấy tay mẹ nói:

– Mẹ, con đã giải thích với mẹ rồi mà, không phải lỗi của anh ấy đâu!

– Con ngu lắm, nó mà thương con thật thì con có đuổi nó cũng đến! Con không thấy thằng Hùng sao, con hờ hững lạnh lùng bao nhiêu năm mà nó vẫn chai mặt theo đuổi, còn loại đàn ông mà đàn bà cấm một cái thôi luôn thì nó không có bao nhiêu tình cảm với con đâu! Con nghe mẹ, đừng nghĩ gì đến nó nữa!

Tôi sụt sịt gạt nước mắt, không nói nổi mẹ tôi bước trở lại phòng. Vũ vẫn còn đứng lặng bên ngoài, nhìn qua cửa sổ xuống cổng, tôi chẳng biết nghĩ sao, chỉ cảm thấy trong lòng cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Những ngày qua… anh nghĩ gì mà đến hôm nay lại làm như vậy? Cứ ngỡ anh quên tôi, anh cho tôi vào dĩ vãng, anh vui vẻ sống thật tốt thì tôi cũng sẽ yên lòng dần cho mọi chuyện lùi vào quá khứ, vậy mà… không phải thế sao?

Cơn mưa rào bất chợt dội xuống, tôi sững người liền mở toang cửa sổ. Vũ vẫn còn đứng đó. Anh cố tình dùng khổ nhục kế để thuyết phục tôi sao? Anh đúng là bị điên rồi! Tôi còn điên hơn anh khi không thể nào chịu được cảnh đó, vùng chạy xuống nhà. Ba mẹ tôi đang trong phòng khách xem tivi, mặc kệ sự đời, không biết Vũ vẫn còn đứng ngoài kia. Tôi chưa kịp mở cửa mẹ tôi đã bước ra.

– Linh, trời đang mưa, mày định đi đâu giờ này?

– Mẹ… anh Vũ… anh ấy vẫn còn đứng ngoài kia.

– Cái gì? Nó bị điên à? Nó muốn diễn cho ai xem? Con cứ mặc kệ nó, nó khắc về!

Mẹ tôi đứng chắn ở cửa, nhất nhất không cho tôi mở. Cơn mưa ngoài kia vẫn nặng hạt như lời ai oán, lòng tôi xót xa như ai xát muối, đứng đó một hồi đành bực bội bỏ lên phòng. Tôi muốn nói với Vũ, anh về đi, đừng hành động khó hiểu như vậy, vừa nhìn qua cửa sổ đã thấy Vũ chui vào trong xe hơi rời đi. Tôi thẫn thờ nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất trong cơn mưa xé gió trắng đất trời. Lòng tôi chùng xuống, Vũ không gặp được tôi, không thể nói điều anh muốn nói, nhưng với tôi thì… anh đã nói với tôi nhiều hơn những gì anh cần nói. Anh muốn nối lại với tôi… anh không thể quên tôi… dù cho anh không còn nhớ đến một quá khứ xa xôi có tôi…

Hai ngày cuối tuần tôi không đi làm, trong lòng là vô vàn cảm xúc. Sáng thứ hai, vừa đến cổng công ty Sao Việt, bất ngờ tôi thấy xe hơi của Vũ bên đường. Anh chờ tôi ở cổng công ty, thấy tôi phóng xe đến gần, anh mở cửa xe bước ra. Tôi không còn bị ai ngăn cản, cũng không muốn trốn tránh Vũ, dừng xe lại nhìn Vũ, chưa cất lời hỏi anh đã nói:

– Cất xe vào kia, đi với tôi được không?

Tôi gật đầu, phóng xe vào sân công ty, sau đó đi ra mở cửa xe Vũ chui vào. Trái tim tôi đã không yên kể từ chiều thứ sáu, lúc này lại đập không ngừng như mới chạy nước rút. Tôi vẫn yêu Vũ, yêu đến mê muội. Tôi đúng là kẻ ngu xuẩn đáng trách, biết là thế nhưng tôi vẫn không sao ngăn được tình cảm trong lòng tôi dành cho người đàn ông này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play