Tôi giật mình khi nghe bác Hùng xác nhận, vậy đúng là có cô ta thật, cô ta cũng mới nghỉ việc từ hôm qua. Tôi hỏi bác thêm:

– Cô ấy vào công ty mình làm lâu chưa bác? Đợt trước cháu đến mà không thấy, chắc cũng mới bác nhỉ?

– Ừ… chắc mới nửa tháng nay thôi.

Nửa tháng… mới có nửa tháng mà cô ta đã phá tan nát một gia đình hạnh phúc bao năm. Không hiểu cô ta đẹp đến cỡ nào? Tôi buồn buồn nhìn bác Hùng, dù chẳng muốn vạch áo cho người xem lưng nhưng tôi đành phải hỏi:

– Cháu nghe có tin đồn… ba cháu và cô ta… qua lại với nhau, bác có nghe đến không ạ?

– Cháu ai nghe nói thế? Thực ra bác cũng không biết, bác thấy hai người họ thường đi với nhau, còn đi vì lý do gì thì bác chịu, chuyện giám đốc đi làm ăn mà. Mà nếu ba cháu có gì với cô đó thì cháu cũng phải thông cảm cho ba cháu, đừng nói gì với mẹ cháu đấy! Cô đó đẹp lắm, bác nhìn lần đầu mà còn giật mình tưởng hoa hậu ở đâu.

Bác Hùng thì thào với tôi rồi chép miệng. Lòng tôi cuộn lên cảm giác ghê tởm. Có thể nào nghe ai nói ba mình ngoại tình lại cảm thấy bình thường được? Tôi run lên trong nỗi uất giận. Mẹ tôi hẳn đã điều tra ra được điều này, bao nhiêu năm êm ấm, vốn dĩ tin tưởng ba thế nào mà đùng một cái ông bị ả kia quyến rũ, chắc chắn mẹ sốc đến điên loạn. Bất giác tôi cảm thấy cảm thông cho mẹ tôi, thế nhưng tôi vẫn giận bà đến nghẹn lòng. Gia đình tôi… gia đình hạnh phúc của tôi… trong giây lát tan thành bong bóng xà phòng. Hạnh phúc tại sao lại mong manh đến như vậy? Tôi nuốt nghẹn nước mắt, cả người lặng đi. Chỉ vì cô ta, chỉ vì con hồ ly tinh kia sao? Không… tôi tin tất cả chỉ vì lòng ích kỷ của con người mà cô ta là một phần nguyên nhân, bởi nếu ba tôi vững vàng chắc chắn chẳng ai có thể phá nát hạnh phúc của chúng tôi.

Thấy biểu hiện của tôi hơi lạ so với suy nghĩ đơn giản của bác Hùng, bác tỏ vẻ áy náy chữa lời:

– Đấy là bác lo thế chứ bác cũng có biết gì đâu. Mà từ hôm qua bác không thấy ba cháu đi làm, ông ấy bận gì à cháu?

– À… ba cháu ốm bác ạ. Bác cho cháu xem trích xuất camera có hình ảnh cô thư ký đó được không bác?

– Được… để bác tìm xem.

Một vài hình ảnh camera được đưa ra trước mắt tôi, chỉ thoáng nhìn màn hình tôi cũng nhận thấy cô ta rất đẹp, dáng dấp cao ráo, ba vòng hút mắt, khuôn mặt trái xoan trắng ngần với những đường nét rung động lòng người được trang điểm kỹ lưỡng. Quả thực… ba tôi thật khó lòng từ chối một khi cô ta cố tình giăng bẫy. Tôi đau đớn như chính bản thân bị phản bội, trái tim cứ vô thức đau nhói từng hồi. Mặt mũi tôi tái đi khiến bác Hùng lo lắng hỏi:

– Cháu có sao không? Bác nhìn cháu xanh lắm!

– Cháu không sao đâu bác. Cháu cảm ơn bác…

Tôi vội đứng dậy, xua tay tỏ ý tôi không sao cả rồi loạng choạng bước trở lại tầng hai nơi có phòng giám đốc của ba tôi. Cho đến lúc này chiếc bàn thư ký trước cửa phòng vẫn trống trơn. Cô ta không đến. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp hay cô ta đã biết chuyện ba tôi gặp nạn? Nếu cô ta biết được tình hình thì quả thực cô ta quá cao tay.

Công ty của ba tôi là một doanh nghiệp với số công nhân viên trên dưới ba trăm người, đó là cả một đời phấn đấu không ngừng nghỉ của ba tôi, từ ngày hôm nay… có lẽ tôi và Quân phải gánh vác hoàn toàn thay ba rồi. Gõ cửa phòng hành chính, trong đó chỉ có chị Huệ làm việc, tôi bước vào sau khi nghe chị mời vào.

Thấy tôi chị Huệ vui vẻ hỏi:

– Nghe em báo ông Minh ốm chị đã thông báo cho ban giám đốc rồi. Còn những người khác thì không cần em nhỉ?

– Vâng… em cảm ơn chị. Chị cho em hỏi, hồ sơ nhân viên đều có ở đây phải không chị?

– Ừ em, có việc gì à?

– Chị tìm giúp em hồ sơ cô thư ký của ba em được không?

– Được chứ, chờ chị một lát. Em cứ ngồi kia, ăn bánh cáy đi em, quà quê chị đấy.

Lòng trĩu nặng, tôi ngồi xuống chiếc ghế tựa chờ đợi chị Huệ lần tìm tập hồ sơ tôi cần. Một hồi rút tập hồ sơ khỏi tủ chị gọi tôi:

– Nguyệt này, đây em xem đi. Cô này mới vào thôi, còn chưa ký hợp đồng với công ty. Ở đây chỉ là hồ sơ cô ấy tự khai thôi, cũng chưa có xác nhận gì của chính quyền. Có chuyện gì thế em?

– Không có gì đâu chị… à… mà chị có nghe nói gì đến chuyện… ba em và… cô ta… có quan hệ bất chính…

Tôi đỏ mặt hỏi chị, thực tình phải hỏi thế này tôi đau lòng và cả xấu hổ vô cùng nhưng tôi muốn khẳng định thêm phần nào sự thật. Chị Huệ nhướng mày, vài giây sau lắc đầu:

– Nói chung cứ đồn đoán thì chị chịu, chỉ người trong cuộc mới biết được em ạ, dù gì thì hai người họ cũng đi với nhau suốt, giám đốc với thư ký mà em.

Tôi gật đầu, đoán ra nguyên nhân nên chị Huệ không thắc mắc về tập hồ sơ mà tôi cầm theo bước ra ngoài. Đem cả tập hồ sơ trở về nhà, ngồi trong phòng lúc này tôi mới mở ra xem. Trên tập hồ sơ có tên, ảnh, số điện thoại và địa chỉ của cô ta, đó là những thứ tôi cần nhất. Trấn tĩnh trái tim đang đập loạn tôi mới cầm điện thoại bấm số cô ta.

Âm thanh tổng đài vang lên khiến tôi ngỡ ngàng. Cô ta tắt máy? Cô ta không thể biết số điện thoại của tôi được, theo lý cô ta sẽ phải nghe máy chứ, vậy mà… Tôi bực bội ném điện thoại ra giường. Có địa chỉ của cô ta tôi quyết định chiều nay sẽ đến tận nơi tìm. Những thông tin trong tập hồ sơ của cô ta khá bình thường với một thư ký. Cô ta là người tỉnh X có tên Nguyễn Ngọc Hà, chỉ nhiều hơn tôi ba tuổi, tốt nghiệp một trường cao đẳng về văn thư. Lẽ ra tôi có thể tìm hiểu nhiều hơn về mối quan hệ giữa ba tôi và cô ta, tiếc là chiếc điện thoại của ba đã theo ba rơi xuống vỡ tan tành. Máy tính của ba chẳng có gì ngoài những liên hệ qua email với cô ta, trong đó nội dung đơn thuần chỉ là công việc.

Chiều hôm ấy, tôi phóng xe máy đến địa chỉ của Hà. Đến nơi, hỏi những người ở đó, tôi ngạc nhiên vô cùng khi không ai biết cô ta. Tôi sững sờ kinh ngạc. Cô ta bịa thông tin cá nhân sao? Tại sao cô ta phải làm như vậy? Cô ta đã có sự chuẩn bị sao? Có khi nào… đằng sau cô ta là cả một âm mưu của những kẻ muốn phá hoại chúng tôi?

Tôi chỉ thuê y tá ban ngày, buổi tối tôi có thể vào trông ba được. Ở nhà một mình tôi không chịu nổi, vừa lo lắng không yên về ba vừa suy nghĩ lung tung. Chiều tối tôi bần thần trở lại bệnh viện. Những gì tôi tìm hiểu được quả thực tối tăm như hũ nút.

Tôi đã hỏi lại chị Huệ số điện thoại của Hà, không có gì khác số cô ta khai trên hồ sơ. Bấm số điện thoại của Hà thêm vài lần nhưng kết quả đều như lần đầu, dường như cô ta đã không còn dùng số điện thoại đó nữa. Cảm thấy có rất nhiều uẩn khúc, tôi đau đầu vỗ mạnh vào trán mấy cái, thẫn thờ chờ Quân đi làm về để chia sẻ với anh, biết đâu anh lại cho tôi những ý kiến hay. Trên hết tôi cần chỗ dựa từ anh hơn bất kỳ lúc nào khác.

Nghe Quân nói bệnh viện thường hết cơm từ sớm nên tôi xuống sớm, không ngờ lại gặp anh ở đó. Anh mua hai suất, đem lên phòng bệnh của ba hai chúng tôi cùng ăn.

Tối nay Quân không phải quay lại công ty, lòng vui vui tôi ăn ngon miệng hơn dù những gì xảy đến khiến tôi chẳng muốn động đũa.

Vừa ăn tôi vừa mở lời:

– Hôm nay em đã đến công ty ba. Chuyện mẹ nói… ba có người khác ấy, mẹ nói là cô thư ký của ba anh ạ. Thế nên em muốn gặp cô ta hỏi cho ra lẽ.

– Ừ… vậy thế nào hả em?

– Em không liên lạc được với cô ta, cả số điện thoại lẫn địa chỉ đều không tồn tại.

Quân có vẻ ngạc nhiên, anh gật đầu:

– Thế thì hơi lạ. Có vẻ cô ta sợ gì đó nên không dám khai thật. Hoặc… có ý đồ từ trước khi vào công ty của ba.

Tôi gật đầu đồng ý với nhận định của Quân, chưa ăn xong anh lại có điện thoại. Anh đứng dậy định bước ra ngoài, tôi lập tức kéo áo anh, cau mày cho anh hiểu. Quân cười, anh gạt nút nghe nói to:

– Sếp gọi gì em thế, em đang ăn cơm với vợ. Sếp cứ hay gọi em thế vợ em lại nghi ngờ em đấy ạ! Có gì em gọi lại sếp sau nhé!

Tôi bĩu môi cười trước câu nói của Quân. Anh ngắt máy ăn nốt phần cơm, dọn hai vỏ hộp cơm anh cầm theo đứng dậy bước ra. Chẳng hiểu sao tôi lại đi theo anh, tôi muốn nghe câu chuyện ẩn sau của anh mà tôi vẫn luôn canh cánh không yên. Dù ngại vô cùng nhưng tôi đành ngó vào toilet nam, thấy Quân vào hẳn phòng riêng tôi mới lẻn vào đó định bước vào phòng nhỏ bên cạnh đang trống.

– Cô kia, ai cho cô vào nhà vệ sinh nam thế hả? Đi đ.ái mà cũng không yên với nhà cô!

Tôi giật bắn cả mình, chưa kịp đóng lại cửa phòng vệ sinh nhỏ tôi đã nghe một ông già mặc áo bệnh nhân quát giật giọng. Mặt mũi đỏ lên tôi liền bịt mắt chạy vội ra cho ông ấy đỡ nói thêm, may mà Quân không mở cửa phòng nên không phát hiện ra tôi. Cách nghe lén này có vẻ không hiệu quả, chẳng lẽ tôi lại phải thuê thám tử như mẹ tôi sao?

Quân ở bên tôi đến tận mười giờ tối, đến khi tôi giục anh mới chịu về. Tôi hài lòng mỉm cười nhìn theo dáng lưng cao lớn của anh, cảm thấy mình nên học cách tin tưởng người đàn ông của mình hơn. Anh đã nói thẳng với sếp của anh như vậy chính là nể mặt tôi lắm rồi, tôi còn nghi ngờ gì anh nữa? Ai chẳng có thế giới riêng, không lẽ anh cũng cứ suốt ngày quan tâm tôi làm cái gì, nói chuyện với những ai sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play