Ngồi bên sofa ngắm nhìn Thịnh một hồi, tôi bỗng lúng túng, ngượng ngùng vì sự ngốc nghếch của mình. Người ta mới tốt với mình một tí mà mình đã tớn cả lên rồi! Người tốt họ đều sẽ làm vậy thôi, Thịnh chỉ đơn giản là một người như vậy. Cũng chỉ vì… bản thân trong cảnh tăm tối kiệt cùng, trong cơn sốt vừa tan mà tôi yếu đuối hơn hẳn mọi khi, chứ bình thường á, còn lâu tôi mới thèm thích người kiêu ngạo như Thịnh. Ơ mà… tôi vừa thừa nhận mình thích Thịnh hay sao đó nhỉ? Không… không có đâu!

Tôi lắc lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn, lập tức đứng dậy, bỗng đi vấp thế nào mà lại… ngã ngay vào người Thịnh, môi đáp thẳng môi Thịnh. Thịnh giật mình mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, mặt tôi cũng đỏ ran như viên than hồng. Aaaa… má ơi, con đi chết vì xấu hổ đây!

Thịnh nhận thức trở lại liền vùng dậy, tôi chẳng còn mặt mũi nào chỉ biết đứng lên chạy thẳng về giường, tim đập loạn lên trong lồng ngực. Huhuhu… sao tôi lại bất cẩn như vậy chứ, không biết anh ta nghĩ sao về tôi nữa, có khi nào cho rằng tôi cố tình chạy đến hôn anh ta không? Huhuhu… còn mặt mũi nào mà nhìn anh ta nữa đây?

Chẳng biết tôi chui vào giấc ngủ từ lúc nào mà lại ngủ ngon lắm, sáng ra nghe tiếng chuông cửa mới giật mình tỉnh giấc. Tôi mơ màng rồi hốt hoảng vùng dậy. Thôi chết, giờ là mấy giờ rồi ấy nhỉ? Tám giờ rồi! Trong khi, bảy giờ thợ đã làm việc. Hức hức… không phải tôi mới nhận việc sao, giờ ngủ trương thây ra thế này, không có ai gọi cửa là không thèm dậy luôn. Tôi vỗ vỗ vai rời khỏi giường. Cơ thể đau nhức giờ còn cứng lại nữa, có điều cảm giác không còn mỏi mệt rã rời như tối qua.

Tôi bước ra cửa, nhìn qua mắt thần, thấy ngoài hành lang là một cô gái to béo, bất giác chột dạ. Khuôn mặt cô ta tròn xoe với hai má phúng phính, đôi môi đỏ chót nhỏ xíu như bị cặp má bánh bao ép lại, mũi cũng bị má ép luôn, mắt cũng vì thế mà híp tịt lại. Cô ta bận một chiếc váy tiểu thư màu trắng, giày búp bê màu hồng kiểu cách, tóc ngắn đến cổ, da dẻ khá trắng trẻo. Dễ cô ta phải trên dưới chín chục cân chứ không ít, có điều chiều cao cô ta cỡ một mét bảy mươi nên coi bộ không quá “em chã”.

Cô ta là ai, có khi nào là bạn gái Thịnh không ta? Chắc không đâu, đời nào Thịnh thèm thích cô ta! Thấy tôi trong này cô ta sẽ nghĩ sao nhỉ? Tôi chớp chớp mắt, nuốt khan một ngụm, tim đập thình thịch liên hồi, cố gắng trấn tĩnh bản thân để mở cửa.

Cửa vừa mở, cô ta sửng sốt từ trên cao nhìn xuống chiều cao mét sáu của tôi, giọng như sấm truyền:

– Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà anh Thịnh?

– Ơ… tôi… tôi là… người giúp việc của anh ấy!

– Ô sin mà dám mặc quần áo của anh ấy à?

Cô ta quát lên, mặt mũi đỏ gay như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Không lẽ… cô ta đúng là bạn gái Thịnh? Bàn tay phốp pháp bỗng vươn ra, đẩy tôi một cái làm tôi ngã uỵch ra đất đau điếng, cô ta cứ thế xông vào nhà, tìm quanh tìm quẩn rồi quay lại, hất khuôn mặt tròn tròn hỏi tôi:

– Anh Thịnh đâu?

– Làm sao tôi biết được? Cô tin tôi hay không thì tùy, tôi đúng là giúp việc của anh ấy, không hơn không kém!

– Rồi, anh ấy đời nào thích cô. Chắc cô mê anh ấy quá mà lén lấy quần áo anh ấy mặc đúng không?

– Không… quần áo tôi ướt nên mượn mặc tạm thôi. Tối qua tôi bị ngất, anh ấy mang tôi từ bên nhà xây về.

Tôi phủi phủi mông đứng dậy, thật thà khai, biết đâu cô ta đúng là bạn gái Thịnh, lỡ hiểu lầm ghen tuông thì tội Thịnh lắm. Cô ta cũng nguôi nguôi, có vẻ tin tôi, bước vào bếp mở tủ lạnh lấy nước tu ừng ực rất là tự nhiên.

Nhìn trên bàn ăn có hộp cháo cùng vỉ thuốc bên cạnh, tim tôi như có dòng nước ấm chảy qua. Tôi chỉ vào “vật chứng” trên bàn để minh oan:

– Cô thấy chưa, thuốc của tôi trên bàn kia kìa.

Cô ta nhìn rồi gật đầu, lúc này tôi mới thở phào một hơi, có lẽ nhác cái mặt tái mét của tôi chắc cô ta đã sớm tin tôi rồi. Tôi vào nhà vệ sinh, súc tạm nước tráng miệng cho sạch, vã nước lên mặt rồi bước ra, tay cào tóc búi lại. Ngôi nhà này có mình Thịnh ở, vật dụng cho con gái làm sao có được?

Tôi mặc kệ cô ta bực bội bỏ đi, ngồi bóc nắp hộp cháo xơi ngon lành. Dẫu sao tôi cũng cần phải khỏe lại đã. Thịnh không đến nỗi ép người quá đáng mà cũng cho tôi được thở, thậm chí còn có gì đó như là… chăm chút. Ôi, tôi lại ngớ ngẩn rồi, là tôi thì tôi cũng làm vậy thôi. Chăm sóc cho nhân viên của mình không phải là điều nên làm hay sao? Tôi nuốt viên thuốc rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy ra nhà xây, chỉ cần hỏi bác bảo vệ chung cư là biết ngay đường đi, không xa cho lắm, đối diện ngôi nhà mặt tiền ba tầng đang xây dở đó lại có một cái siêu thị điện máy nên rất dễ nhận dạng.

Tôi vừa ra đến nơi đã thấy cô ta ngồi trên một cái ghế nhựa. Nhìn cái ghế đến là thương, tôi nhăn mày, sợ nó gãy xừ ra mất lại thiếu thêm một cái ghế. Cô ta nheo nheo mắt khi thấy tôi, thái độ gườm gườm thù địch. Tôi kệ cô ta cũng như cách đám thợ xây mặc kệ, bước vào trong, nhìn quanh quẩn không thấy ba lô thì ngước lên hỏi chú béo đang trát tường trên giàn giáo:

– Chú Hoàn ơi, tối qua chú có thấy cái ba lô của cháu đâu không ạ?

– Chú cất nó vào trong phòng kia.

– Cháu cảm ơn chú.

Tôi vào phòng có cái “giường” mà nhóm thợ xây ngủ trưa, thấy ba lô của tôi yên vị trên đó thì thở phào nhẹ nhõm, lấy đồ trong ba lô vào toilet gần đó thay, cũng may cửa toilet sớm được hoàn thiện nên tôi yên tâm mà thay bộ đồ cầu thủ thùng thình của Thịnh ra, mặc lên người chiếc áo sơ mi cùng quần jean dễ vận động. Sáng qua nhiều đồ của tôi vẫn còn ở nhà trọ của mụ Hoa, nhưng thôi, coi như tôi cúng cho mụ ta, chẳng thèm quay lại đó thêm một lần nào nữa.

Tôi cất điện thoại lại ba lô sau cuộc gọi ngắn cho cu Thành, bước ra ngoài. Bên bàn nước, cô gái to béo kia đã đi đâu. Tôi nhìn ra xa, thấy Thịnh phóng xe máy trở lại, trên chỗ để chân của xe là một bao đá lạnh cùng một bọc nhân trần. Tôi nhanh chóng tiến lại, đỡ bọc nhân trần, để Thịnh xách bao đá đổ vào xô.

Tôi chẳng dám nhìn mặt Thịnh, chỉ cúi gằm mặt, má chắc đỏ lắm vì tôi thấy nóng ran lên. Chẳng muốn nhớ lại cái hôn bất đắc dĩ đó chút nào! Tôi lí nhí khi Thịnh bước qua:

– Đêm qua… tôi… không cố ý đâu, anh đừng hiểu lầm!

Thịnh ừm nhẹ, có vẻ không để tâm, tôi cũng thở phào một hơi. Chợt nhớ ra cô gái to béo kia, tôi liền nói với theo:

– Sáng nay… bạn gái anh đến tìm anh, cô ấy còn ra đây tìm nữa, mà tôi giải thích rõ ràng rồi, chắc cô ấy không hiểu lầm gì đâu!

– Bạn gái nào?

Thịnh quay lại, cau mày hỏi. Tim tôi chẳng hiểu sao lại nảy lên một nhịp, tôi trả lời:

– Cô gái to cao… da trắng, tóc ngắn…

– Không phải bạn gái.

Thịnh chỉ nói vậy, anh ta mặc kệ cái mặt ngơ ngơ của tôi, tay bốc ít nhân trần mới mua bỏ vào siêu nước inox to cỡ năm lít. Tôi nhớ ra nhiệm vụ của mình liền tiến đến, nhấc siêu trên bàn định mang ra vòi lấy nước, không ngờ Thịnh giật lại, cau mặt nói:

– Cô về nghỉ đi, khỏe hãy ra đây!

Tôi liền lắc đầu, nhìn anh ta đáp:

– Tôi khỏe rồi, thuốc của anh tốt thật đấy, giờ tôi thấy như chưa từng ốm luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play