Thịnh lên tầng thượng giám sát việc lát nền, còn tôi thì ra bếp dọn dẹp lại chuẩn bị trước cho bữa trưa mai. Đang lau bếp, bất chợt điện thoại của tôi reo vang, tôi mở máy, là Phượng gọi cho tôi.

– Chị Thảo, tối nay em sang xin hai chị một bữa cơm có được không?

Tôi giật thót mình, chết dở, tôi quả thực khó từ chối Thảo, nhớ ra tôi cũng nên giới thiệu bạn trai với cô em họ chứ nhỉ, thế nên tôi vui vẻ nói:

– Hihi… bạn chị tối nay không có nhà, chị cũng muốn giới thiệu với cô một người… nên tối nay sang chị nhé!

– Ai da… ai mà quan trọng thế ta? Chị khai mau!

– Ừ thì… bạn trai chị. Thế nhé, tối em bắt xe bus số 20 là đến gần chung cư rồi đi bộ vào nhé.

– Nhanh thế, hôm trước còn kêu chưa có ai. Được rồi, thế chị nhé!

Tôi hít một hơi, nghĩ cách làm sao để con bé không phát hiện ra căn hộ vốn là nơi ở của tôi với Thịnh. Tiền mới làm ra được một chút chưa nhiều nên tôi muốn tiết kiệm, ăn uống ở nhà lại càng ấm cúng, thế nên tôi muốn mời Phượng đến nhà.

Thịnh đội mũ bảo hiểm lên đầu tôi, cúi xuống nhìn tôi nhoẻn miệng cười, tay không quên bẹo má một cái. Tôi hơi lấn cấn ngồi sau lưng Thịnh. Giờ… là hai người yêu nhau rồi đấy nhỉ, chẳng nên giữ khoảng cách như lúc trước nữa… Tối qua thì tôi vẫn chưa dám vòng tay ôm Thịnh, còn lúc này… chẳng hiểu dũng khí từ đâu mà tôi nhẹ nhàng vòng tay quanh eo Thịnh, tim lại đập dồn dập như trống trận, mặt cũng nóng ran lên.

Á… tôi giật mình, bàn tay nhỏ bỗng được bàn tay to lớn ấm áp phủ lên rồi xiết chặt. Thịnh đang nghĩ gì nhỉ? Sau lưng Thịnh, tôi chẳng nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt Thịnh. Hay… thử áp tai lên lưng Thịnh, biết đâu lại nghe được nhịp đập trái tim?

Người phía trước dường như có chút bất ngờ, khẽ khựng lại rồi thả lỏng, bàn tay ấm như càng thêm xiết chặt. Khóe miệng tôi vô thức khẽ cong, áp má lên lưng Thịnh, hai tay vòng chặt chẳng muốn rời. Bình yên quá… ước gì thời gian ngừng trôi, để giây phút này có thể kéo dài mãi mãi…

Thịnh nắm tay tôi trên suốt đoạn đường lên căn hộ, tôi chỉ biết lúng túng đi bên Thịnh, hơi ngại ngùng chưa quen khi có ai nhìn thấy. Gương mặt Thịnh bừng sáng làm vẻ đẹp trai càng thêm lóa mắt… Thịnh thế này, cô gái nào nhìn mà chẳng yêu nhỉ? Tôi nhất định phải quan tâm chăm sóc bản thân hơn, không thể để bản thân lép vế trước Thịnh được! Tự trấn an bản thân như thế mà lòng tôi vẫn có chút lo lắng… Chẳng phải Thịnh bỏ qua tất cả các cô gái khác mà chọn tôi sao, chắc hẳn Thịnh nhìn ra điểm thu hút nào đó ở tôi mà quyết định, thế nên tôi cần phải tự tin lên!

Tôi muốn mở lời về việc tối nay Phượng đến ăn tối ngay khi bước vào nhà, thế mà chưa kịp nói gì đã “bị” Thịnh kéo chặt vào lòng. Tôi lắc lắc đầu tránh ánh mắt như thiêu đốt của Thịnh, cười cười nói:

– Người hôi rình ý… tắm đã!

– Ai hôi?

– Em…

Tôi đỏ mặt thật thà. Thịnh chẳng bao giờ là “hôi” với tôi cả, kể cả khi mồ hôi đầm đìa thì mùi trên cơ thể Thịnh đối với tôi… vẫn cuốn hút một cách lạ kỳ. Ai da, tôi mê Thịnh quá mất rồi!

– Chẳng thấy mùi gì cả! Vẫn thơm!

A… người kia cũng nghĩ như tôi sao? Mặt mũi lại đỏ ửng lên, tôi lúng túng đặt tay lên ngực Thịnh nói:

– Không… hôi lắm, thôi buông em ra. Với lại, tối nay em mời cái Phượng sang nhà mình ăn tối.

Thịnh chau mày hỏi:

– Thế anh có phải tránh đi không đấy?

– Không… em định giới thiệu… bạn trai với nó luôn.

Tôi ngường ngượng giải thích. Thịnh mỉm cười hài lòng, hôn chụt lên môi tôi một cái rồi buông tôi ra nói:

– Thế để anh chuẩn bị, không thể để người nhà em chê được!

Thịnh xuất sắc thế này mà vẫn lo bị người nhà tôi chê sao? Quả thực… tôi có chút bất ngờ về phản ứng của Thịnh. Thật lòng tôi cứ lo là Thịnh chưa muốn gặp người nhà tôi, có điều tôi ngốc thật, đến đưa tôi về ra mắt gia đình Thịnh cũng đã làm. Có lẽ… tôi đánh giá thấp tình cảm của Thịnh rồi, cũng có nghĩa là… tôi may mắn hơn cả những gì tôi nghĩ. Tôi tủm tỉm nhìn về phía nhà tắm sáng đèn, tranh thủ dọn dẹp lại căn hộ, xóa sạch dấu tích của Thịnh thêm lần nữa, hi vọng con em tinh quái của tôi không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ngay khi Thịnh rời nhà tắm, tôi liền bước vào trong tắm táp, ngay sau đó giấu tiệt vật dụng đàn ông vào túi bóng đen, cất tạm vào hộc tủ. Xong xuôi, tôi khá tự tin vào thành quả của mình, hơi ngài ngại trước cái bĩu môi của Thịnh. Lúc này Thịnh đang ngồi ở sofa, trước mặt là TV dừng ở kênh thế giới động vật. Thịnh nhướng nhẹ đôi mày rậm nhìn tôi khen:

– Giỏi nhỉ, nhớ chốc để lại đúng vị trí cho anh đấy!

– Hihi… anh yên tâm. Chốc phụ em nấu bữa tối nhá!

– Tuân lệnh bà xã.

Úi, tôi giật mình, tí thì làm rơi cái khăn lau tóc. Thịnh nhe răng cười, ngay sau đó vẫy tôi lại. Vừa bước đến bên cạnh, cánh tay vững chắc giật mạnh một cái, cả người tôi lại nằm gọn trong lòng Thịnh. A… cứ thế này thì… nấu cơm kiểu gì đây? Tôi vùng dậy, lườm Thịnh một cái. Ngồi trong lòng Thịnh tôi vuốt nhẹ má Thịnh nói:

– Thôi… để em xuống kia mua ít đồ, anh thích ăn gì?

– Em của em thích ăn món gì?

– Ờ hihi, nó thích ăn bún nem đấy, làm nem hơi lâu tí mà em làm được. Em cũng muốn anh thử ăn món này do em làm.

– OK.

Thịnh để tôi đứng dậy, ngay sau đó Thịnh bước theo tôi xuống siêu thị nhỏ bên dưới. Chúng tôi thế này… cứ như vợ chồng son ấy nhỉ? Hạnh phúc muốn điên lên được, tim lúc nào cũng nhảy tưng bừng, thần sắc thì hồng hào tràn sức sống. Tôi lại theo cái nắm tay của Thịnh mà dạo một vòng siêu thị, chọn mua đồ nấu một bữa tối ngon lành một chút đón cô em họ.

Chọn lựa một hồi, hai túi to Thịnh xách hai bên, để tôi xách một túi nhỏ, chẳng hiểu thế nào, một lát sau bàn tay ấm áp to lớn kia lại còn dư để nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của tôi, thẳng bước về phía trước. Thịnh… tôi chỉ biết mỉm cười quay sang Thịnh, lòng dâng đầy mật ngọt, khẽ nói:

– Không biết sau này… em có được yêu như bây giờ không anh nhỉ? Sau này già rồi xấu xí ý, còn hay cằn nhằn nữa…

– Không.

Hức… có nhất thiết phải phũ vào mặt tôi thế không hả Thịnh kia. Tôi ỉu xìu cúi mặt chấp nhận sự thực, ông nào mà chẳng thế, tôi còn đòi hỏi gì xa vời nữa?

– Còn yêu hơn.

A… Thịnh tỉnh bơ nói tiếp làm tôi từ trạng thái dưới vực lại bay thẳng lên vườn địa đàng. Thịnh kia… muốn tôi chết chìm trong hũ mật đây mà. Tôi tủm tỉm gật gật, lòng ngây thơ mong những điều Thịnh nói là sự thật. Có phải tôi quá ngây thơ không khi tin vào lời nói của đàn ông? Tôi không biết nữa, chỉ là… tôi tin Thịnh, tôi chỉ biết vậy thôi. Tôi chủ động xiết chặt những ngón tay đan vào nhau, quay sang Thịnh nói khẽ:

– Em cũng sẽ thế. Ngày càng… yêu anh.

Nói xong mà tôi lại nóng bừng cả người. Xấu hổ chết mất, ban ngày ban mặt lại còn ở trong thang máy có cả camera thế này, mặt tôi dày lên từ lúc nào thế nhỉ? Thịnh ngạc nhiên một chút, giật mạnh một cái làm cơ thể tôi lại sát vào Thịnh. Cũng may trên tay kia là hai cái túi to nên tôi không cần phải nhắc Thịnh buông tôi ra, chỉ đứng yên cạnh Thịnh lắng nghe tiếng tim đập mạnh, lòng hạnh phúc không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play