Bà Hoài không nói thêm câu nào nữa, bà ta xoa hai bàn tay vào nhau, chẹp miệng thở hắt ra rồi đứng dậy trở về bàn làm việc, thái độ dứt khoát mặc kệ Long ngồi lặng ở đó. Bà biết con trai bà khao khát sở hữu riêng một khách sạn đến thế nào, thế nên khi Long đề xuất xây dựng cơ sở hai, bà đã để Long làm chủ còn bà chỉ là một cổ đông lớn rót vốn đầu tư. Khi bà nói như vậy Long thừa hiểu khách sạn kia rất có khả năng phải đắp chiếu. Cái bà cần là Long phải nghe bà, “cá không ăn muối cá ươn” chưa bao giờ là sai cả!
Long đen mặt nghĩ ngợi. Trước giờ mẹ anh luôn chiều anh, thế nên việc bà cắt toàn bộ tiền dành cho anh khiến anh có chút bất ngờ. Mẹ anh muốn dồn anh vào chân tường! Nhưng, chắc chắn bà ấy sẽ phải chống mắt lên nhìn xem anh có thể làm gì!
Long không nói không rằng, anh đứng dậy bước khỏi phòng. Vốn dĩ một đại thiếu gia như anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thiếu tiền, vậy mà…
Tài sản của gia đình Long trải dài từ bắc xuống nam, thế nhưng hiện tại tất cả đều đứng tên mẹ anh. Anh đã không nghĩ nhiều vì chẳng phải chúng cũng là của anh sao, giờ anh mới thực sự thấm thía, mẹ anh mới là người nắm giữ quyền lực. Khi bà không vừa lòng, bà có thể dìm anh vào bể lo lắng như hiện tại.
Số tiền cần để xây dựng khách sạn Elise II lên đến bảy trăm tỉ, trong tay Long chỉ có một phần, còn lại là nguồn vốn lớn từ mẹ anh và các cổ đông khác cùng đóng góp. Bao năm qua, số tiền hàng tháng mẹ anh gửi vào tài khoản cho anh từ các khoản lãi giúp anh có thể đứng riêng gọi vốn, tuy nhiên khi bà ngừng cung cấp tất cả các khoản, anh đang đứng trước việc không đủ khả năng tiếp tục xây dựng khách sạn mà anh tâm huyết.
Long thẫn thờ trở về phòng làm việc. Ngồi một mình lặng lẽ trong phòng, anh vò đầu trước hình ảnh khách sạn mơ ước được treo trang trọng trên tường. Mẹ anh thật quá đáng, chỉ vì việc riêng mà bà sẵn sàng vứt bỏ cả sự phát triển của Elise, vứt bỏ tương lai của anh. Nếu khách sạn Elise II đắp chiếu, tổn thất chắc chắn khiến bà cũng như Elise I đều phải gánh chịu, vậy mà bà chấp nhận chỉ vì bất đồng, chỉ vì anh không theo ý bà.
Đôi mắt Long bỗng lóe lên tia sáng. Nếu anh cứ chiều theo mẹ anh, nếu anh sợ bà mà nghe theo bà, chắc chắn mãi mãi anh chỉ là một cậu bé ngoan trong vòng tay mẹ. Không, anh đã trưởng thành, anh cần phải thoát khỏi cái bóng quá lớn của bà mẹ “khổng lồ”. Anh không còn là một chàng trai, anh đã là một người đàn ông mạnh mẽ, anh phải là bờ vai vững chắc của người phụ nữ anh yêu thương. Vậy thì đây vừa là thử thách, vừa là cơ hội để anh chứng minh cho cả mẹ anh cũng như tất cả, cả chính bản thân anh. Đúng, anh không còn là đại thiếu gia Trịnh Tuấn Long một phút giây nào nữa, kể từ lúc này anh là ông chủ của Elise II!
Long hít một hơi, trước mắt anh cần phải bình tĩnh. Lợi nhuận của Elise II trong tương lai không hề nhỏ, đó là điều có thể dùng để hấp dẫn các nhà đầu tư. Đương nhiên khi trước anh không cần điều này vì có đến năm trăm tỷ trong số tiền cần thiết đến từ bà Hoài, nhưng hiện tại anh buộc lòng phải kêu gọi. Số tiền chi cho Elise II cho đến lúc này là gần một trăm tỷ, cũng có nghĩa anh cần gọi khoản vốn dao động vài trăm tỷ, một con số không nhỏ, quả thực là một thách thức lớn mà không biết anh có thể vượt qua được hay không? Nhưng, chẳng phải anh không có con đường nào khác hay sao? Chắc chắn bà Hoài không tin vào phần thắng của anh, bà luôn coi thường anh, vậy thì anh bắt buộc phải thắng.
Long gọi cho Quang. Anh hiểu Quang cũng vì nghĩ cho anh nên mới bày ra mấy trò vừa rồi.
– Mày liên hệ gọi vốn cho anh đi! Elise II hết vốn! Sắp đắp chiếu nhịn ăn cả lũ rồi đấy!
– Hả? Anh có đùa em không thế?
– Mày nghĩ tao rảnh lắm à?
– Hề hề… bà Hoài cũng ác thật đấy. Em biết rồi đại ca.
Quang nghe thông tin từ Long, anh ta không quá ngạc nhiên, dù lo lắng nhưng đương nhiên Quang sẽ hết lòng vì đại ca.
Giờ là lúc cần vận dụng mọi mối quan hệ có được. Long gửi email đến những nhà đầu tư tiềm năng mà anh biết, trong đó có cả những thiếu gia lắm tiền nhiều của cùng hội với anh. Thiếu gia Lê Phi Hùng con trai tỷ phú điện máy là một trong số đó.
Lúc này Hùng đang ôm ấp một hot girl bên một hồ bơi của gia đình, nghe âm thanh tin nhắn điện thoại liền mở ra coi.
“Có đang ở Hà Nội không ông? Tối nay họp nhóm, tôi có chuyện quan trọng. Mà ông đọc email luôn đi!”
“Có gái đi cùng không?”
Hùng nhếch miệng. Nhớ lại đêm tưng bừng với em Lan, bất giác hạ thân Hùng có phản ứng. Sẵn gái đẹp trong tay, Hùng bế em hotgirl trở lại phòng. Nói gì thì nói, Hùng vẫn là một play boy, tình yêu ư, vứt m* đi!
Lan vẫn còn ấm ức kể từ cái hôm được Hùng để mắt đến. Tối hôm đó, sau khi Long đưa Ngân về, Lan uống thêm vài chén với nhóm bạn Long, trong ánh nhìn thèm thuồng của Hùng. Cứ nghĩ cá đã cắn câu, ai dè Hùng chỉ coi cô là gái qua đường. Đêm đó Hùng quần Lan mấy hiệp tơi tả, cuối cùng chưa đến năm giờ sáng hắn đã rời đi, còn ném lại cho Lan một cọc tiền như cách hắn thường làm, có chăng là nhiều hơn một chút, nhưng với Lan là một sự sỉ nhục. Trong mắt hắn Lan giẻ rách như thế sao? Nhưng… cách mà cô dễ dãi với hắn có lẽ khiến hắn cho là như vậy cũng chẳng sai, thậm chí hắn còn đánh giá cả Ngân chẳng ra gì mà coi thường Long ngu ngốc nữa. Lan cảm thấy vừa ấm ức lại vừa hối hận, cô thề sẽ không bao giờ gặp lại hắn thêm một lần nào nữa. Xưa nay đúng là Lan quen lợi dụng cánh đàn ông, thế nhưng chuyện Lan lên giường bị đánh giá vì tiền trơ tráo như vậy thì cô chưa bao giờ làm. Căn bản cô cũng thích tên thiếu gia trắng trẻo đó, dù hắn không được như Long nhưng hắn cũng hợp nhãn cô, nhìn ánh mắt si mê của hắn dành cho cô cả buổi tối mà cô đã cho là hắn dễ dụ. Cuối cùng cô chỉ là con thỏ non đối với hắn. Mẹ kiếp!
Đang bận bịu ở quán cà phê, bỗng Lan nhận được điện thoại. Là Long gọi.
– Anh Long gọi em có việc gì thế?
– Tối nay em rảnh không?
Lan định từ chối vì nghĩ đến Hùng, cô chưa kịp trả lời, Long nói luôn:
– Tối nay anh có hẹn với nhóm bạn, có phụ nữ vui hơn, Hùng muốn em đến, nếu em sắp xếp được thì báo cho anh nhé!
– Hùng muốn em đến sao? Anh ta có mồm không thế?
– Đây là anh nhờ em, tối nay Ngân không đi, có mấy cô gái thôi. Gửi cho anh số tài khoản luôn.
Là công việc sao? Long nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc, cũng có nghĩa anh ấy cần cô. Lan cũng đang cần tiền, mẹ cô ở quê đang ốm mà cô chưa về thăm được. Vậy thì mặc xác Hùng đi!
– Vâng… mấy giờ thế anh?
– Tám giờ nhé. Yên tâm em là bạn Ngân, anh không làm gì có hại cho em đâu.
– Em biết rồi, anh nghĩ em ngu à?
– Ok ok… cảm ơn em.
Lan nhếch miệng thở hắt một hơi. Cô ngu, cô đúng là con ngu nên mới bị Hùng chơi một vố đau như thế. Dù sao lỗi cũng một phần ở cô, hơn nữa Long đang cần cô giúp, thế nên cô sẽ vì đại cục mà bỏ qua hắn đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT