Vũ Thành mở cửa phòng bệnh. Tối qua biết Thúy Vân phải nằm tĩnh dưỡng, anh ta đã đặt một phòng tự chọn để Thúy Vân yên tĩnh một mình giữ thai. Chưa bước chân vào trong phòng, một bịch giấy đã bay thẳng mặt Vũ Thành. Vũ Thành đanh mặt bước nhanh đến, nhìn vẻ mặt bực bội của Thúy Vân quát lên:
– Cô tức cái gì, tôi thuê y tá chăm sóc cô còn chửi người ta không ra gì! Thế này cho nhịn đói!
– Anh làm cái gì mà không đến, cả ngày tôi chờ anh đấy!
– Bác sĩ bảo sao?
Vũ Thành dịu giọng, dù sao cô ta ra thế này cũng là do anh ta. Thúy Vân hậm hực đáp:
– Nằm đây chứ sao, bao giờ cho về mới được về!
– Muốn đẻ chứ gì?
– Ý anh là sao? Anh không thấy tôi ngoan ngoãn nằm đây à?
– Đẻ ra rồi cưới.
– Cái gì?
– Tôi bảo cô đẻ ra, tôi xét nghiệm ADN đúng là con tôi thì tôi cưới cô cho con có bố, được chưa?
Khốn nạn thật! Thúy Vân đen mặt ấm ức không nói được lời nào. Cô ta vẫn biết Vũ Thành chẳng ra gì nhưng lúc này hắn vẫn làm cô tức đến ói máu. Tuy Vũ Thành không phải người đầu tiên của Thúy Vân nhưng cô không phải dạng dễ tính, phải đẹp trai có tiền tương xứng với cô thì cô mới đồng ý lên giường. Hơn nữa hắn bao cô rất hào phóng, từ lần gặp đầu tiên hắn biết cô sang Pháp đã lái xe đến sau quãng thời gian theo đuổi online. Vừa gặp đã thích, sau đó cô và hắn quấn như sam. Hắn còn nói vì cô mà hắn về Việt Nam, bỏ cả công ty bên Pháp. Đám cưới em trai hắn cô muốn đến mà hắn không cho, lúc ấy đã cãi nhau một trận nhưng cô bỏ qua vì nghĩ cũng chưa chắc lâu dài. Tối qua gặp chuyện, cô đã tính bỏ hắn ngay rồi, ai ngờ lại có thai. Vậy mà lúc này… hắn nghi ngờ cô? Đúng là càng nghĩ càng cay!
Suy đi tính lại, Thúy Vân có thể làm gì ngoài chấp nhận? Việc có con thế này không phải là không tốt, dù Vũ Thành chẳng ra gì nhưng nhà hắn rất giàu, bản thân hắn cũng là giám đốc một công ty công nghệ tại Pháp. Ba mẹ hắn thì rất cưng cháu, nhìn con Diệu Anh được chăm bẵm thế nào qua f.acebook là cô biết rồi. Thúy Vân tự thấy số mình đen, mấy thằng trước không đá đẩm hút chích thì cũng là dạng công tử bột lười nhác, một lúc còn chơi cả mấy em nên cô mới không chịu nổi, giờ lấy Vũ Thành, có con lại có tiền thì cũng chẳng còn luyến tiếc gì nữa, tha hồ ăn chơi, coi như có một nguồn tài chính đảm bảo chứ mấy cái nổi tiếng mạng kia thì được mấy hồi. Bản thân cô ta ngoài khoe thân thì cũng chẳng có tài cán gì, anti fan nhiều vô số kể.
Nuốt cục tức vào lòng, Thúy Vân trấn tĩnh lại. Găng cũng chẳng để làm gì, chẳng thể thay đổi được con người khốn nạn kia, giờ quan trọng là tiền. Làm vợ hắn là lựa chọn tốt nhất.
– Thôi được rồi, dù sao cái gì cũng cần có chứng cứ. Tôi đẻ ra sẽ cho con xét nghiệm, mà có khi chẳng cần, nhìn một phát cũng biết nòi nào giống ấy rồi đấy. Lúc ấy thì tôi với anh làm đám cưới, ở được thì ở mà không thì chu cấp cho mẹ con tôi, còn anh thích làm gì thì làm.
Vũ Thành nheo nheo mắt, xem ra con đĩ này cũng đã tính kỹ rồi, lựa chọn như thế là khôn ngoan nhất cho nó. Phá thai thì tàn người nó mà cũng bị anh đuổi thẳng cổ, xem như mất cả chì lẫn chài. Đẻ được đứa con, có chồng có con lại có nơi yên thân, tính ra lợi hơn bao nhiêu lần. Ánh mắt không giấu khinh bỉ, Vũ Thành gật đầu nói:
– Giờ chịu khó mà ăn uống nghỉ ngơi cho con nó khỏe.
Thúy Vân điều chỉnh nét mặt cùng giọng nói, ngọt ngào giả lả cất lời:
– Mình ở với nhau rồi thì đối xử với nhau tốt một chút được không anh? Chẳng phải chúng mình đã rất vui vẻ sao? Chỉ vì em dâu anh ghê gớm mà chúng mình mới cãi vã, chẳng phải rất không đáng sao? May tối qua nó không làm con bỏ chúng ta chứ không em không để nó yên đâu!
Vũ Thành nghe lợm giọng vô cùng. Anh ta đâu phải kẻ ngốc, con nhỏ này mất dạy láo toét anh biết thừa, có điều nó ngon quá anh ta xơi chưa đã, ai dè lại xảy ra cớ sự này. Coi như cho con Diệu Anh có thêm em, ba mẹ anh càng nhiều cháu càng mừng, vui cả nhà. Còn con đĩ này, cưới cho con có mẹ rồi ra sao thì ra. Anh ta cười cười nói:
– Ừ, mình vì con mà hòa thuận với nhau nhé cưng. Mẹ bầu vui vẻ sinh con ra nét mặt con mới tươi tắn được em biết chưa?
– Dạ… chồng yêu nói chí phải ạ.
Vũ Thành vuốt ve cái bụng còn phẳng của Thúy Vân. Đôi chim câu mỗi người một suy nghĩ, nhìn bề ngoài xem ra cũng hạnh phúc lắm.
Lan Trinh đang tiếp khách, bất chợt ngẩng mặt lên thấy Vũ Quyền bước vào xưởng. Anh ngồi chờ vợ tiếp khách xong mới nói:
– Mình đi ăn trưa đi!
Lan Trinh có chút ngạc nhiên, cô cười trả lời:
– Sao hôm nay giám đốc lại hạ cố sang xưởng em thế? Đám nhân viên bỏ rơi sếp rồi à?
Từ ngày lấy nhau, đây là lần đầu tiên Vũ Quyền đến xưởng dệt buổi trưa rủ vợ đi ăn. Căn bản anh bận kinh khủng khiếp, ăn trưa nhoáng nhoàng cho xong còn làm tiếp.
– Cũng phải tạo bất ngờ cho vợ chứ, trưa rồi nghỉ thôi bà chủ!
– Vâng… để em khóa cửa, ban nãy chú Tuyến với anh Hòa đi ăn trước rồi.
– Từ hôm ấy xưởng có gì lạ không em?
– Không anh ạ, có lẽ hôm ấy do bố bất cẩn thôi anh. Hai người thợ vẫn vui vẻ làm việc, còn lo lắng cho bố lắm, thỉnh thoảng lại hỏi thăm.
– Ừ, bao giờ bố ra viện được vậy Trinh?
– Bác sĩ nói là một tháng nữa cho yên tâm anh ạ, đụng vào đầu óc là mệt lắm, bố về rồi cũng chưa làm việc được, phải nghỉ vài tháng nữa ở nhà cơ. Xem như em làm bà chủ xưởng dệt nửa năm luôn rồi! Buổi tối em cũng phải đi học nữa… Muộn mới về với anh được.
Lan Trinh lắc nhẹ đầu, tối nay cô bắt đầu đi học ở trường Kinh tế nên sẽ càng bận rộn hơn, thời gian cô được ở bên anh sẽ ít đi, nghĩ đến lại thấy không vui. Đúng là… được ở bên chồng nhiều làm cô quen điều đó mất rồi, xa anh một lúc đã thấy nhớ. Giờ lại thêm mấy tiếng buổi tối, nghĩ thôi đã muốn thở dài.
Người bên cạnh phì cười trước vẻ buồn nẫu nuột của vợ, anh siết chặt tay cô, bước đến mở cửa xe cho vợ, còn cẩn thận cúi xuống thắt dây an toàn cho cô nữa. Lan Trinh nuốt ực một ngụm, tim đập thình thình trước nụ hôn phớt qua má kèm điệu cười tủm của Vũ Quyền. Con người này từ lúc nào đã ngọt ngào chăm sóc cô thế không biết, thế mà ngày đầu cô đã nghĩ mình chấp nhận một người chồng vô tâm cơ đấy! Có lẽ… yêu nhau rồi, chăm sóc nhau là điều đương nhiên, là hạnh phúc, còn đã chẳng yêu thì… đó là gánh nặng, thế nên chẳng cần phải bắt ép nhau làm gì cho nặng lòng.
– Mình yêu nhau nhanh quá anh nhỉ? Cưới có tháng, có khi nào tại mới mẻ nên mới quấn quýt thế không anh?
Lan Trinh cười trêu chồng. Cô cũng không thể ngờ tình cảm mình dành cho anh lại lớn nhanh đến vậy, tình cảm ấy mỗi ngày một lớn làm cô choáng ngợp. Có lẽ câu nói “thứ nhất cự ly, thứ nhì cường độ” rất đúng trong trường hợp của cô và anh.
– Muốn biết thì phải xem một năm, mười năm, năm mươi năm, một trăm năm xem thế nào chứ…
– Haha… không vẽ ra viễn cảnh cho vợ được à, sợ quen rồi lại chán ý.
– Em có chán thì chán chứ anh không chán.
– Em cũng không chán.
– Thế còn phải hỏi?
Lan Trinh phì cười. Cuộc sống này chẳng thể biết trước được tương lai thế nào, thay vì lo lắng cho những gì chẳng rõ thì cứ tận hưởng đi, tận hưởng cả niềm tin của hiện tại nữa. Ừm… hiện tại cô tin, như vậy là đủ rồi.
– Ghé quán bún bò Huế kia nhé!
– Vâng…
Vợ chồng ăn xong bữa trưa, Vũ Quyền không đưa vợ về xưởng mà đi một con đường khác. Lan Trinh ngạc nhiên quay sang chồng hỏi:
– Mình còn đi đâu nữa hả anh?
– Anh hẹn người ta xem mấy căn chung cư, em ưng cái nào mình quyết cái đó.
À… Lan Trinh tủm tỉm. Vũ Quyền muốn xúc tiến nhanh việc ra riêng cho hai vợ chồng. Có điều tham quan một vòng, Lan Trinh cảm thấy những nơi đó đều không phù hợp, cô thích ban công rộng rãi để còn trồng hoa trồng rau. Vũ Quyền cười:
– Em bận như thế làm gì còn thời gian mà trồng?
– Hiện tại thế thôi, sau này em cũng giảm bớt công việc đi, còn chăm sóc gia đình, chăm chồng chăm con nữa chứ?
– Vườn thế nào thì đủ?
– Đủ ăn cho nhà là được.
– Mong muốn như thế thì phải nói từ đầu chứ. Thế mua nhà đất đi cho thoải mái!
Hả? Chẳng lẽ… “quỹ đen” của anh cho phép điều này sao? Lan Trinh bất ngờ, ái ngại hỏi:
– Có đủ kinh tế không chồng?
– Khỏi lo đi. Chọn nhà cũng khó, thôi xây luôn cho theo ý em nhá!
Mẹ ơi, sao Dương Vũ Quyền nói mấy chuyện nhà đất này cứ nhẹ như ăn bánh vậy? Đúng là… người có tiền làm gì cũng được!
– Thế thì còn gì bằng, vậy nhờ kiến trúc sư Dương Vũ Quyền thiết kế cho hợp ý em, sẽ có thưởng.
Vũ Quyền cúi xuống, tủm tỉm thì thầm vào tai vợ:
– Thưởng gì thế?
– Còn hỏi…
Lan Trinh đỏ mặt trả lời. Ai kia buổi sáng cứ đòi đè cô ra mần thịt, ê ẩm cả người nên cô la oai oái. Được rồi, thưởng thì thưởng chứ sao?
– Sáng nhá!
– Ừm…
– Tuyệt zời.
Muốn chiều đàn ông xem ra cũng dễ, ít nhất với Dương Vũ Quyền thì là vậy. Đầu óc ngoài công việc thì chỉ còn chuyện đó đó mà thôi.
– Xây nhà thì khá lâu mới dọn ra riêng được, phải chờ đấy.
– Vâng… chờ chút mà sống thoải mái vẫn thích chứ! Thực ra chỉ vì cái Vân mà mình muốn dọn đi nhanh chứ ở nhà bây giờ vẫn là thoải mái nhất. Đang lúc cả hai bận rộn. Thế nên cứ thoải mái chờ cũng được anh ạ. Sợ đếch gì nó?
– Kinh, cho nó được một trận nên mạnh miệng nhỉ?
– Nó bầu rồi chắc cũng phải tém tém lại chứ… giờ muốn đánh nó cũng chẳng đánh được, mà kệ! May hôm trước không đạp vào bụng nó, lúc ấy vẫn đủ lý trí để nghĩ lỡ như nó đang bầu đạp vào bụng nó có phải to chuyện không? Đàn bà con gái có đánh nhau cũng tránh nhất là bụng đấy!
– Haha… cũng tỉnh táo phết!
Đưa Lan Trinh về xưởng là hai giờ chiều, Vũ Quyền hẹn:
– Chiều nay năm rưỡi anh qua đưa em đi học!
– Thôi… cứ đi đi lại lại hết ngày ý. Lúc trước anh làm có giờ thì không nói, giờ công ty anh đang ở giai đoạn bận rộn. Xưởng gần trường còn nhà mình lại xa trường. Em phóng xe máy tí là đến thôi. Học xong em phóng xe về, có cái xe còn làm gì thì làm. Ngày kia là em đưa cái Nhung đi thi rồi.
– Vậy buổi trưa anh đến đi ăn cùng em. Quyết định thế nhé!
– Vâng…
Lan Trinh gật đầu, người kia còn thì thầm bên tai làm trái tim cô đập rộn ràng:
– Cả ngày dài không được gặp vợ, chịu làm sao được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT