Quốc lướt ánh mắt khinh miệt về đứa con gái trước mặt. Cái Chi sững sờ trước hình ảnh vợ chồng tôi từ phòng siêu âm bước ra. Hôm qua nó đã biết tôi mua que thử, hôm nay lại thấy chúng tôi đi khám, trong đầu nó nghĩ gì tôi có thể hiểu. Vẻ ghen tuông đến tím tái của nó hiển hiện trước mắt tôi, nó lập tức lao đến tôi như muốn xả cơn tức tối khó chịu nhưng đương nhiên nó không có cơ hội đó.

– Cô làm cái gì thế?

Quốc quát to ngăn cô ta lại, nào ngờ cô ta xỉu ngay khi chạm vào tay anh. Anh hừ một tiếng, lại phải bế cô ta vào trong phòng cấp cứu. Tôi lắc đầu đành bước theo.

– Cô này vừa mới p.h.á t.h.ai xong, người còn yếu nên ngất đi thôi, anh chị không cần lo.

Chị bác sĩ nhìn qua liền chép miệng. Quốc không muốn mất thời gian hơn, anh kéo tay tôi bước ra ngoài.

– Đúng là một giuộc giết người!

Anh thẳng thắn nói lời khinh bỉ Chi. Anh chẳng lạ gì cô ta cũng như chiều ngược lại vì anh từng có thời gian dài hợp tác với nhà họ Vương.

– Em nên cẩn thận với cô ta!

Anh cau mày bực bội khuyên tôi. Đưa tôi đến văn phòng luật anh cũng đến công ty. Mấy ngày tiếp theo tôi sống trong hồi hộp, vừa mừng lại vừa lo, que thử mỗi ngày một đậm dần cho tôi hi vọng lớn lao dù cảm giác ốm nghén của tôi vẫn chưa rõ ràng.

Một tuần từ thời điểm khám thai lần trước rơi vào đúng buổi họp sớm của Quốc nên tôi quyết định sẽ đến Kim Hoàng chờ anh, khi nào anh xong việc hai vợ chồng sẽ cùng đi khám.

– Chồng tôi có trong phòng chứ?

Cậu thư ký nhìn tôi có chút áy náy nói:

– Anh ấy vừa họp về lại có khách, chị thông cảm chờ một chút!

Tôi gật nhẹ ngồi chờ bên ngoài, cũng không thể đường đột xông vào đó. Nào ngờ kẻ từ phòng làm việc của anh bước ra lại chính là cái Chi! Hôm nay nó bước chân đến công ty Kim Hoàng nên ăn mặc tử tế hơn hôm trước dù vẫn khoe đường cong triệt để. Thấy tôi, khuôn mặt trang điểm đậm của nó nhếch lên một nụ cười, còn thả một câu khi bước qua tôi:

– Mày cứ chờ kịch hay đi!

Con khốn này lại làm cái trò gì chứ? Chẳng phải nó hận Quốc đến tím mày tím mặt hay sao, còn đến đây gặp anh làm cái gì?

Tôi gõ cửa phòng Quốc, âm giọng còn bực bội của anh vang lên:

– Mời vào!

Vừa thấy tôi, khuôn mặt đỏ tía của anh có chút sửng sốt giật mình. Anh gượng một nụ cười hỏi tôi:

– Sao em không gọi cho anh trước?

– Vợ muốn tạo bất ngờ cho chồng, có gì không được sao?

– Không… anh rất vui. Lại đây!

Anh vẫy tay tôi, dường như anh quên mất hôm nay là tròn một tuần tái khám theo lịch hẹn. Lòng tôi rộn lên chút buồn nhưng cũng không muốn giận anh vì chuyện này, chỉ nhắc anh:

– Anh quên hôm nay em khám lại à… Em rất hồi hộp được nhìn thấy con mình!

Quốc hơi sững lại một chút, anh à lên một tiếng, gãi gãi đầu:

– Anh xin lỗi… dạo này công việc bù đầu quá!

– Không sao… Ban nãy cái Chi đến gặp anh có việc gì vậy?

– Em gặp cô ta à? Cũng không có gì, cô ta muốn xin việc ở Kim Hoàng, tất nhiên anh không đồng ý!

Tôi chau mày hỏi:

– Lạ nhỉ, cô ta không hận anh sao?

– Có những con người không có tự trọng. Vợ yêu, chúng ta đi thôi!

Tôi không muốn nghĩ thêm, cũng không muốn tin Quốc nói dối tôi nên quyết định tin anh, dù câu đe dọa của Chi vẫn khiến tôi có gì đó lấn cấn trong lòng.

– Chúc mừng vợ chồng nhé… thai đã làm tổ rồi đây này… anh chồng nhìn thấy không?

Hai mắt Quốc lấp lánh như hai vì sao nhìn chấm đen nhỏ xíu trên màn hình, anh xúc động gật đầu, khẽ đáp tiếng “vâng” nghèn nghẹn trong cổ họng.

– Thai được năm tuần, có cả tim thai rồi, yên tâm luôn nhé!

– Cảm… cảm ơn bác sĩ!

Quốc siết chặt lấy tay tôi, anh đưa tay tôi lên miệng hôn như thể hiện niềm cảm kích cùng phấn khích. Người chồng mà tôi yêu thương nhất đang hạnh phúc, niềm hạnh phúc lớn đến mức này khiến tôi cảm thấy không thực, chỉ biết cố gắng trấn tĩnh những cảm xúc quá lớn trong lòng. Hành trình phía trước còn nhiều gian nan nhưng tôi đã có trong mình đứa con quý giá của tôi và anh, còn hạnh phúc nào có thể lớn hơn?

Tôi vui mừng gọi zalo cho chị Yến báo tin, đến lúc này tôi mới dám nói với chị, sợ chị biết sớm lại lo lắng như tôi của một tuần vừa qua. Bé gái xinh xắn của anh chị đã lên ba, đáng yêu vô cùng, nó thường xuyên bi bô với dì nó là tôi qua điện thoại nên dù xa nhau nhưng hai dì cháu vẫn rất thân thiết. Tiếng chị Yến mừng rỡ vang lên:

– Tuyệt quá rồi… Chị chúc mừng hai em… Chúc mừng em gái… chị mừng quá… hức hức…

Chị lại mít ướt rồi, chị cứng cỏi nhưng trước niềm vui lại mau nước mắt vô cùng. Tùng sang Mỹ có thân phận mới, rời xa đời luật sư anh làm việc chân tay, chị cũng học nghề nail và nhận ra có năng khiếu với nghề này. Có tình yêu, có sợi dây gắn kết, anh chị lúc nào cũng vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play