Thiên Quốc bước nhanh đến bàn lẩu của chúng tôi, một lực kéo tay tôi đứng dậy, sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi. Mấy đứa bạn tôi vừa giật mình vừa ngạc nhiên trước một nhân vật chói sáng như anh ta, lập tức xì xào hỏi:
– An… anh cậu à?
Chuyện tôi chưa có người yêu thì mấy đứa bạn tôi đều biết. Tôi không muốn giấu việc này vì tôi thích được thoải mái tận hưởng quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp không vướng bận bên bạn bè, thế nên mấy đứa thắc mắc như vậy. Tôi ậm ừ bước theo Thiên Quốc ra chỗ để xe, bực bội giật tay anh ta ra, gắt lên:
– Anh làm gì thế?
– Tôi không nuôi cô để cô yêu đương!
– Đó là quyền tự do cá nhân của tôi!
Tôi cảm thấy ấm ức nên không thèm sửa lại, anh ta muốn hiểu sao cũng được, điều quan trọng anh ta không có quyền cấm đoán những việc này. Tôi muốn thích ai, muốn yêu ai là quyền của tôi!
– Nếu cô nghĩ mình có tự do thì cứ việc ra khỏi nhà tôi!
Anh ta lừ mắt nhìn tôi đứng sững, mặt mũi trắng bệch, răng cắn vào môi trong ấm ức. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân, hóa ra… tôi không có tự do là sự thật. Anh ta kiểm soát cuộc sống của tôi từng li từng tí, tôi hoàn toàn không có tự do như tôi nghĩ. Cũng đúng thôi, anh ta sợ tôi yêu đương vào sẽ ảnh hưởng đến học tập, như vậy việc anh ta đầu tư cho tôi sẽ đổ sông đổ bể, lãng phí cả thời gian công sức và tiền bạc của anh ta. Cảm giác này… cũng giống như các ông bố bà mẹ cấm con cái yêu đương sớm vậy, chỉ có chút khác là… tôi đã mười tám tuổi rồi. Mà không… chính xác là vừa qua năm mới mấy ngày, tối mồng một anh ta còn đưa tôi đi ăn nhà hàng, vậy tức là tôi đã mười chín tuổi rồi! Thật quá đáng! Biết là vậy mà tôi chẳng thể nói lại bất cứ câu gì, tôi phụ thuộc vào anh ta là sự thật. Lũ người nhà họ Vương vẫn nuôi thù oán với tôi, thực tình giờ hở anh ta ra tôi vẫn khó lòng yên ổn, cũng có nghĩa… tôi phải chịu sự chi phối của anh ta. Bất giác nước mắt lăn dài, tôi sụt sịt gật đầu nói:
– Anh biết tôi không có lựa chọn nào khác, tôi phải phụ thuộc anh. Được thôi, tôi sẽ nghe anh, nhưng trong lòng tôi không phục anh, cũng như tâm trí tôi vẫn sẽ yêu người ta, anh chẳng có quyền gì cấm tôi hết!
Dứt lời tôi quay lại nói với mấy người bạn tôi phải về trước, phần tiền của tôi tôi sẽ thanh toán sau. Tôi cũng hiểu nên tránh cậu bạn tên Đông này ra xa nhất có thể. Bước trở lại nơi chiếc xe sang trọng, Thiên Quốc đã ngồi vào ghế lái chờ đợi, tôi mở cửa ghế phụ chui vào, im lặng chẳng nói câu gì.
Bất ngờ, anh ta với một món đồ phía sau ném qua cho tôi làm tôi ngạc nhiên. Chiếc túi xách hàng hiệu này thực sự rất đẹp. Thực tế vào dịp Giáng sinh anh ta đã tặng tôi một chiếc túi da đắt tiền mà tôi còn chưa có dịp dùng đến. Lúc ấy tôi bất ngờ vô cùng, cũng nghĩ anh ta thật biết đầu tư cho con nhỏ mà anh ta nhận nuôi.
– Cái gì đây?
– Phần thưởng cho kết quả học tập của cô.
– Tôi không cần. Anh dát vàng cho tôi từ đầu đến chân thế là đủ lắm rồi! Thứ tôi cần anh đâu thể cho tôi, vậy thì đừng làm mấy trò vớ vẩn này nữa! Bạn bè tôi nghĩ tôi là tiểu thư nhà đại gia mà xa lánh tôi đấy!
– …
– Cô muốn yêu… thì yêu người nuôi cô đi!
Tôi khựng lại, cảm giác như có bom nổ bên tai. Con người lạnh lùng kiêu ngạo này… vừa nói cái gì? Cảm thấy khó thở vô cùng, tôi phải vỗ vỗ vào ngực mấy cái, còn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:
– Tôi… yêu anh?
– Chẳng phải cô từng muốn trao đổi với tôi sao?
Thiên Quốc trầm trầm đáp lại, hai mắt vẫn tập trung nhìn đường, dường như chuyện anh ta vừa nói là một chuyện gì đó rất bình thường. Tôi há hốc mồm, sau đó im lặng quay đi, răng cắn nhẹ vào môi. Tôi cần phải suy nghĩ một chút. Thiên Quốc cho tôi cơ hội trở thành bạn gái anh ta. Thực ra đây là một sự trao đổi mà ngay từ đầu tôi đã nghĩ đến, làm bạn gái anh ta, dựa dẫm vào anh ta…
– Vụ việc năm xưa của bố cô, tôi đang cho người điều tra.
Tôi ngỡ ngàng trước thông tin mà anh ta vừa nói, cảm giác xúc động khiến mắt tôi chuyển đỏ. Thiên Quốc không thờ ơ trước những gì tôi chia sẻ. Anh ta muốn chứng minh cho tôi thấy, dựa vào anh ta là điều tốt cho tôi. Trao đổi này… có lợi cho tôi. Dù cho tôi không biết tình cảm của anh ta là thế nào thì ít nhất… tôi có thể tiến gần anh ta hơn… khi mà… tôi không thể phủ nhận bản thân mình đã thích anh ta, luôn phải nhắc nhở mình đừng có nghĩ đến anh ta.
Tôi chấn chỉnh lại thái độ, nhún vai nói:
– Chẳng phải anh nói tôi là kẻ cơ hội sao, tôi không muốn khẳng định điều đó.
– Hợp đồng trước đây sẽ được hủy bỏ. Tôi cho cô chọn.
Tôi thêm một lần cắn răng vào môi ấm ức. Con người này thật không để tôi có chút sĩ diện nào trước anh ta mà! Đồ kiêu ngạo đáng ghét! Nhưng… anh ta là kẻ có quyền.
– Được rồi, tôi cơ hội, anh vừa lòng chưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT