Thanh Tú ngỡ ngàng trước câu nói thẳng thắn như cứu cánh cho cô lúc này, nhưng cô cũng hiểu cái giá phải trả là thế nào. Quốc Thịnh biết điều mình vừa nói tác động lớn đến suy nghĩ của Thanh Tú, anh ta mỉm cười chờ đợi.

Thanh Tú hít một hơi, cô nhoẻn một nụ cười như đang tiếp một đối tác tiềm năng, cố ý không nhìn đến điều ẩn phía sau cũng là mục đích thực sự của Quốc Thịnh:

– Anh Thịnh, cảm ơn anh đã thấy được triển vọng của công ty Thanh Tú. Với khoản đầu tư này… chúng tôi sẽ gửi anh số lợi nhuận tương xứng trong tương lai.

Quốc Thịnh không muốn Thanh Tú nhìn theo hướng này, anh ta bất chợt vươn tay giữ lấy bàn tay mềm mại của cô, đôi mắt tràn đầy thành ý nhìn cô, mặc cô kéo tay về anh ta vẫn giữ chặt, âm giọng van xin:

– Thanh Tú… anh không quan tâm đến lợi nhuận, điều anh quan tâm chỉ là em. Vương Khải nằm đó chẳng biết sống chết thế nào, em không thể chôn vùi cuộc đời với một cái xác không hồn! Em lấy anh, anh sẽ lo cho em, lo cho công ty Thanh Tú, lo cho cả Vương Khải.

Thanh Tú tức giận nghiêm nét mặt, đanh giọng:

– Anh buông tôi ra, nếu không… đừng trách tôi dùng vũ lực với anh!

Quốc Thịnh sững lại trước sự từ chối không một giây suy nghĩ từ Thanh Tú, mặt mũi anh ta tối đen. Không muốn cô tức giận thêm anh ta đành phải buông tay. Đôi mắt u tối của anh ta vẫn xoáy sâu vào khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của cô. Anh ta không ngờ cô gái trước mặt anh ta nhìn có vẻ mềm yếu mà lại cứng đầu ương ngạnh như vậy. Số tiền lớn mà anh ta sẵn sàng đầu tư cho công ty than đá cô đang cần không đủ sức nặng với cô sao? Tình yêu cô dành cho Vương Khải có thể lớn đến vậy sao? Anh ta lúc này chỉ là một cái xác vô tri, công ty của anh ta đang lâm nguy, thậm chí đứng trên bờ vực tan vỡ, vậy mà… cô vẫn một lòng với anh ta. Cảm giác thất vọng đầy ắp trong lòng, Quốc Thịnh đứng dậy, trầm giọng nói:

– Em cứ suy nghĩ cẩn thận, tôi về đây.

Nói xong, không chờ Thanh Tú phản ứng Quốc Thịnh ủ rũ quay người bỏ đi. Còn lại một mình trong văn phòng trống trải, lúc này Thanh Tú mới run run nhớ lại những lời anh ta trao đổi. Anh ta có khả năng cứu vãn tình hình mà công ty của Vương Khải đang cần, nhưng điều kiện anh ta đưa ra… cô sẽ không bao giờ đáp ứng! Vương Khải sẽ tỉnh lại… chắc chắn là vậy. Cô chỉ có anh thôi, sẽ không ai khác ngoài anh!

Chiều hôm đó, Thanh Tú nhờ Mai đưa cô về thành phố A. Điểm đến của cô là nhà họ Hoàng. Cô không còn lựa chọn nào khác, dù cô không muốn phải làm như vậy.

Bà Kim Yến ngỡ ngàng đón cháu gái, thời gian qua bà nhớ cô vô cùng nhưng cô quá bận rộn để trở lại thành phố A thăm bà. Vừa thấy cô, bà lo lắng quan tâm hỏi:

– Thanh Tú, con về thăm ta sao?

Thanh Tú mỉm cười nhẹ giọng đáp:

– Bà… con gặp bà vì việc quan trọng bà ạ.

Hai bà cháu cùng vào phòng khách. Chị giúp việc rót cho Thanh Tú một cốc trà nhài thơm phức rồi rời đi, để bà Yến cùng Thanh Tú ngồi lại.

Thanh Tú hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn bà nội, cô đưa tờ di chúc của Vương Khải cho bà.

– Bà, đây là di chúc mà anh Khải đã lập ra từ cách đây tám năm.

Bà Yến long đôi mắt đọc những dòng chữ viết tay trên tấm giấy đã ố màu. Vương Khải đã lập di chúc trao lại toàn bộ tài sản anh ta có cho cháu gái bà một khi anh ta qua đời? Con người này… bà thật lòng không ngờ anh ta lại nặng tình với Thanh Tú như vậy. Có chút xúc động bà nhìn đôi mắt viền đỏ của cháu gái, đặt tờ di chúc xuống bàn.

Thực ra, từ lúc điều tra về công ty than đá của Vương Khải bà đã có cái nhìn khác về anh ta. Việc anh ta bí mật đầu tư vào công ty than đá bà hoàn toàn không biết, chỉ biết tài chính của Thiên Uy trong một thời gian ngắn bỗng chốc rỗng ruột, bà đã cho rằng Vương Khải phá sản một cách cực kỳ ngu xuẩn. Hóa ra, trái ngược với suy nghĩ của bà, anh ta rất thông minh, một kẻ biết tiến lùi đúng lúc, từ lúc nào đã trở thành một đại gia ngầm nắm giữ một mỏ than đá lớn cùng việc xây dựng một nhà máy tuyển than hiện đại với số tiền lên đến cả nghìn tỷ. Như vậy, chuyện bà lo ngại anh ta muốn lợi dụng tiền bạc của Thanh Tú trở thành sai lầm, bà đã bớt dè chừng Vương Khải. Chuyện anh ta gặp tai nạn, bà chỉ biết thương cô cháu gái số khổ, cũng mong cô sớm tỉnh ngộ mà lựa chọn một con đường tốt hơn cho tương lai của mình. Nhưng hôm nay Thanh Tú đến gặp bà, đưa cho bà tờ giấy này, bà đã đoán được cô muốn gì. Khuôn mặt bà lúc này là một vẻ bình tĩnh đón nhận.

Thanh Tú quỳ thụp xuống chân bà Yến, cô sụt sịt, dập đầu van xin:

– Bà… anh Khải đối với con là thật lòng, con cũng yêu anh ấy vô cùng. Công ty Thanh Tú đang cần một khoản tiền lớn trong thời gian ngắn để tiếp tục xây dựng nhà máy tuyển than. Con đến đây để xin bà… những gì ba con và con được thừa hưởng, con mong bà cho con toàn quyền sử dụng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play