Tống Mạt không có nhiều người quen ở Cáp Nhĩ Tân, đa số bạn cùng lớp của cô đã chuyển khỏi Đông Bắc.
Tống Mạt vẫn còn nhớ bài học cuối cùng mà giáo viên Ngữ Văn dạy cho bọn cô trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ấy bùi ngùi nói với bọn trẻ dưới bục giảng.
“Chúng ta ở đây để được giáo dục, đọc sách, hiểu lí lẽ, không chỉ vì mong các em có thể thoát khỏi quê hương đang suy yếu của mình, mà còn vì để hồi sinh - để phục hưng, đưa quê hương được sống lại thêm lần nữa.”
“Chúng ta ra ngoài, chúng ta học tập, chúng ta cố gắng… Tất nhiên, tôi hy vọng các em ai cũng sống tốt, có một gia đình hạnh phúc.” Cô ấy nghẹn ngào nói: “Nhưng lòng riêng của tôi cũng mong các em có thể quay trở lại đây, chỗ chúng ta thiếu người trẻ nhiều lắm..."
Tống Mạt nhớ mình từng nghe người ta than thở rằng, những đứa trẻ sinh ra nơi đất đen dường như đã định trước là phải ra đi; cô nghe các bạn cùng lớp thở dài, đừng nói đến chuyện vực dậy quê hương cằn cỗi, đến bây giờ cậu ta còn chẳng có tiền mua nhà ở quê... thì nói gì đến chấn hưng gì đây?
Ai cũng yêu, yêu đất, yêu con người, yêu tuyết và yêu cả bầu không khí nơi đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play