Dương Gia Bắc nói ngắn gọn: “Ăn phần của cậu đi, câm miệng, nói ít thôi.”
Lâm Hàng lẩm bẩm: “Cảnh sát nhân dân phải vì nhân dân phục vụ chứ, sao lại hung dữ như vậy, chắc ngày thường anh nhận được nhiều lời khiếu nại lắm…”
Dương Gia Bắc nói: “Hiện giờ tôi đang nghỉ phép.”
Lâm Hàng phối hợp đặt tay lên môi, làm động tác kéo khóa.
Tống Mạt vẫn đang cúi đầu ăn lẩu nóng, cô chỉ cho khoảng một nửa gói gia vị, khẩu vị này đúng là quá cay, từ đầu lưỡi chậm rãi lan ra cả khoang miệng, nhưng cô không phải kiểu người không thể ăn cay, có một khoảng thời gian, cô ăn bất cứ cái gì cũng đều không cảm nhận được hương vị, phải dựa vào đồ ăn nặng để kích thích vị giác. Dương Gia Bắc và Lâm Hàng ăn hết thảy năm thùng mì, sáu gói xúc xích và bốn quả trứng kho, trong nồi lẩu nhỏ của Tống Mạt thừa lại vài cọng rau linh tinh và vài sợi mì bị nấu chín đến nhão ra, mềm nhũn trộn lẫn vào nhau. Cô sờ sờ bụng, cảm thấy không ăn được nữa, bèn nghiêng đầu nhìn Dương Gia Bắc, anh im lặng không lên tiếng, kéo phần đồ ăn thừa của Tống Mạt qua, cúi đầu ăn, khiến Lâm Hàng kinh ngạc.
Cậu ta chợt nhận ra được một chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play