Khương Tuyết Vi thuận miệng tìm một cái cớ, “Chú quên lần trước anh Trạch Tễ lái xe mời chúng ta đi ăn cơm Tây rồi sao? Lúc đó cháu nhìn vài lần thì biết thôi”.
Cô chỉ trả lời một cách đơn giản như vậy, cái này làm cho Khương Ái Hoa rất khó tin tưởng, “Cháu đừng nói giỡn, chú học vài ngày mới học được, bọn Lục Tiểu Thiên cũng vậy, sao cháu chỉ cần xem vài lần là có thể lái được chứ?”.
Khương Tuyết Vi từ trong cặp sách móc ra một quyển sách luyện tập, chỉ chỉ một đề khá khó trong đó, nói:  “Chú, chú làm thử đề này đi.”
Khương Ái Hoa chỉ nhìn lướt qua thôi mà đầu đã đau rồi, hai mắt cũng đau, chỗ nào cũng cảm thấy đau, : "Chú không biết làm.”
Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm lừa dối, “Đấy, chú không biết làm, là do chú ngốc, cho nên cũng cần rất nhiều thời gian mới có thể học được kỹ năng nào đó, cháu thì thông minh, hiểu nhanh, thầy giáo nói một lần thì liền hiểu rồi,  tương tự với đạo lý này, lái xe cũng không phải kỹ thuật gì cao siêu, cũng chỉ mấy bước thực hiện thôi, chỉ cần gan lớn chút, nhanh tay lẹ mắt, mắt luôn chú ý nhìn đường là được.”
Khương Ái Hoa cảm thấy cô nói rất có đạo lý, cũng không kiếm ra được lý do để phản bác, được rồi, người thông minh thì làm cái gì cũng đúng.
Về đến nhà thì đã là đêm khuya, Khương Tuyết Vi lạnh đến phát run, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, phải nghĩ chút biện pháp mới được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play