Đuổi? Chữ này làm Khương Tuyết Vi khó chịu, thứ gì đây.
Vương Khải Lệ cũng nghe không nổi nữa, “Anh mới người không nói đạo lý đó, chúng tôi đã nói cái gì chứ? Hả? Khương Tuyết Vi cũng không nói gì sai, một người có quốc tịch nước ngoài thì dựa vào cái gì mà có quyền vung tay múa chân với chuyện ở trong nước chúng ta chứ? Là ai cho cô ta cái quyền lợi đó?”
Lỗ Tiểu Thanh cũng tức giận vô cùng, “Chẳng lẽ đây không phải là trường đại học Phục Đan của nước Hoa chúng ta? Mà là trường Phục Đan của nước ngoài xây dựng ở nước ta?”
Sắc mặt Triệu Tiểu Đông trắng bệch, gấp đến mức kêu to, “Mau đi tìm bảo vệ, đuổi mấy người này ra ngoài.”
Khương Tuyết Vi phất phất sợi tóc, đôi mắt lại trong sáng như nước, lại lộ ra một cổ lạnh lẽo, “Mọi người đều thấy rồi chứ? Người này, tên Triệu Tiểu Đông, là chó săn của người khác quốc tịch, bây giờ đã là năm 90 rồi, còn sính ngoại, giúp đỡ người nước ngoài ức hiếp đồng bào ta, cái này gọi là gì ý nhỉ?”
Môi mỏng cô liền phun ra hai chữ, “Hán gian!”
Cả người Triệu Tiểu Đông  run lên, hai chân cũng mềm nhũn, “Cô nói bậy, cô đang hãm hại tôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play