Khương Tuyết Vi đã sớm nghĩ kỹ rồi, “Bán cơm ở nhà ga, tuy rằng vất vả, nhưng chỉ cần có thể nuôi sống chính mình, khổ đến đâu cháu cũng kiên trì.”

Thời điểm này làm đi bán hàng sẽ không chọc ai, cũng không ai để ý!.

Bà nội Khương đỏ mắt, đau lòng mà nhìn ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ, thầm trách con trai hồ đồ.

“Bà nội giúp cháu tìm xem, nói không chừng có thể tìm được một công việc tốt…”.

Khương Tuyết Vi cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, “Bà nội, chuyện cháu làm rầm rộ như vậy, sẽ không thể tìm được công việc tốt nào nữa đâu, tuy rằng là bị bức, vì bảo hộ chính mình, không thể không phản kháng, nhưng ở trong mắt một vài người, cháu chính là đồ bất hiếu, đồ hỗn láo…”.

Kỳ thật, cô một chút cũng không hối hận, thanh danh rất quan trọng, nhưng cô có rất nhiều biện pháp đảo ngược tình thế.

Ví dụ như, hàng xóm đều đứng về phía cô.

Cô hiểu quá rõ, có người bắt nạt cô vì cô yếu đuối, nếu cô lùi một bước thì lại phải tiếp tục lui, cuối cùng lui đến tuyệt lộ.

Không bằng để cho người khác sợ cô, sợ đến vừa thấy đến cô liền run rẩy.

Bà nội Khương tâm như đao cắt, “Tiểu Vi.”

Vốn cũng có chút tức giận, nhưng lúc này chỉ còn lại sự đau lòng.

Khương Tuyết Vi nước mắt lưng tròng, “Bà nội, cháu đều hiểu, cháu biết rõ sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, sẽ bị người trong nhà oán hận, nhưng cho cháu chọn lại cháu vẫn sẽ làm như vậy, cháu chỉ vì muốn sống thôi, bà nội, xin lỗi.”

Bà nội Khương chua xót, nước mắt cũng đã chảy ra rồi, “Đứa trẻ ngoan, đừng khổ sở, những người khác một ngày nào đó sẽ hiểu rõ nỗi đau của cháu.”

Khương Tuyết Vi không thích người nhà họ Khương, nhưng cô vẫn quý bà nội Khương, cho nên cũng dành nhiều tâm tư, “Người khác nghĩ như thế nào, cháu không để ý, cháu chỉ mong bà nội sẽ không trách cháu.”

Đối với người đáng ghét, cô trực tiếp cầm gậy lên đánh, tuy nói cứng quá dễ gãy, đó là cách nói của người thường.

Đối với người năng lực xuất sắc công thành danh toại, thế nhân lại vô cùng khoan dung, cho dù đã làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, thì sau đó cũng chỉ được xem như là tin đồn.

Dĩ nhiên bạn phải là người ɕựɕ ƙỳ thành công!.

Bà nội Khương sờ đầu cô, trong lòng cũng khổ, đứa trẻ ngoan như vậy, sao mệnh lại khổ như thế? “Không trách, thật sự không trách, người sai không phải cháu, cháu bị ép phải làm vậy thôi, Tiểu Vi, ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ đáng thương của bà.”

Khương Tuyết Vi cười ngọt ngào với bà, “Có bà nội thương cháu, cháu không phải là kẻ đáng thương nữa, cháu sẽ nỗ lực kiếm tiền, cho bà nội dưỡng lão.”

“Ngoan.” Bà nội Khương lệ nóng đảo đầy trong hốc mắt.

Khi Khương Tuyết Vi ngủ thì vô cùng sâu giấc, một giấc ngủ đến tự nhiên tỉnh, thức dậy liền thấy trong nhà trống rỗng, ლọ¡ ղɕườ¡ đều đã đi làm, chỉ có bà nội Khương ở nhà.

Cô đi chợ mua một sọt rau, chọn đều là rau tươi.

Trong viện có cái giếng, Khương Tuyết Vi ngồi ở cạnh giếng nhặt rau, nhặt đến đâu bỏ luôn vào chậu nước, chờ nhặt xong rửa luôn.#𝖙y𝖙novel.com

Bà nội Khương thấy thế, cũng đến giúp, hai bà cháu vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ.

Khương Hướng Bắc dò đầu ra, thấy như vậy, sửng sốt một chút. “Nội đang làm gì vậy?”.

Sao mua lắm đồ ăn vậy?.

A, con nhóc kia cũng ở nhà, Khương Tuyết Vi nhàn nhạt liếc mắt qua, không hé răng.

Bà nội Khương vẫy vẫy tay, “Hướng Bắc, lại đây rửa rau.”

Bà không trông cậy Khương Tuyết Vi nhận cha, nhưng quan hệ giữa đời sau với nhau không nên có thâm cừu đại hận, không thể sửa lại, vậy thì là hòa hoãn một chút cũng được.

Trong nhà có nhiều trẻ con, nhưng Khương Hướng Bắc vẫn được nuông chiều nhất, “Nội, làm việc mệt lắm, con không muốn làm.”

Khương Tuyết Vi ngẩng đầu, liếc nó một cái, con bé rùng mình, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tự giác đi tới, ngồi xổm bên cạnh giếng ngoan ngoãn làm việc.

Nó sợ đại ma vương!.

Lừa ba mẹ nó đến thảm như vậy, mà còn được hàng xóm xung quanh đồng tình, đây là chuyện người phàm có thể làm được sao.

Nó không dám hận, chỉ có sợ hãi!.

Trước kia còn rục rịch chút tâm tư, nhưng gặp qua thủ đoạn đáng sợ của Khương Tuyết Vi, nó cũng chẳng dám làm gì nữa!.

Kỹ năng không bằng người!.

Con nhóc này giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, nhưng đối mặt đối thủ cường đại, nó lập tức sợ.

Bà nội Khương cẩn thận thăm dò Khương Tuyết Vi, thấy Khương Tuyết Vi không có hé răng, âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Khương Tuyết Vi cười nhẹ, cô không có thói quan giận chó đánh mèo.

Ai nợ người ấy trả, tội nghiệt của cha mẹ, không nên tính đến trên người con cái.

Tình cảm chị em không có, nhưng cũng không đến mức biến thành kẻ thù.

Chỉ cần Khương Hướng Bắc an phận, không bày trò, cô sẽ không lãng phí thời gian vào mấy việc vô nghĩa.

Kiếm tiền, hưởng thụ nhân sinh, ăn nhậu chơi bời, nhiều việc thú vị như vậy đang chờ cô đấy.

Khương Ái Hoa đẩy một chiếc xe ba bánh tiến vào, trên xe chở một túi gạo trắng, một thùng dầu, một cái cặp lồng to, một cái chảo sắt lớn.

Xe ba bánh, cặp lồng với chảo là đi mượn, dầu là đi mua.

Khương Hướng Bắc ngây người, “Chú út, chú lấy mấy cái này làm gì đó?”.

Khương Ái Hoa trầm mặt, “Giúp Tiểu Vi kiếm chút tiền sinh hoạt, hiện tại nó không có tiền, ông nội bảo, nó có thể ở nhờ nhưng phải trả tiền thuê với tiền ăn.”

Tối hôm qua, nhà họ Khương mở cuộc họp nhỏ, người lớn trong nhà đều thống nhất như vậy, xem như là trừng phạt cô.

Theo hắn thấy, ba hắn cũng đến tuổi lẩm cẩm rồi, cho rằng mình là đại lão gia thời phong kiến sao?.

Khương Hướng Bắc trợn mắt há hốc mồm, nói: “A, không phải chứ? Phải đưa bao nhiêu?”.

“50.” Giọng điệu Khương Ái Hoa không vui, ba anh em bọn họ cũng phải đưa bằng đấy.

Nhưng bọn họ đều là đàn ông trưởng thành, kiếm tiền nuôi gia đình là bổn phận.

Tiểu Vi vẫn là đứa nhỏ!.

Khương Hướng Bắc hít một hơi, nhìn Khương Tuyết Vi tràn đầy đồng tình, thật thảm, không xu dính túi, còn phải đưa nhiều tiền như vậy, đây ཞõ ཞàŋɠ là muốn đuổi người.

Mặc dù nó không thích Khương Tuyết Vi, nhưng cũng cảm thấy quá đáng.

Bối phận cháu như bọn họ đều không cần đưa tiền, con dâu cũng không cần đưa.

Bà nội Khương thở dài, bà cũng đã khuyên chồng, nhưng ông cố chấp đến mức năm con trâu kéo cũng không đi, nói gì cùng không nghe.

Bà cũng chẳng còn biện pháp nào.

Khương Tuyết Vi bình tĩnh, hiện tại tính toàn rành mạch như vậy mới là chuyện tốt, tương lai cũng không có gút mắt gì.

Coi như cô thuê một căn phòng, là khách thuê cùng chủ nhà cùng nhau ăn cơm.

Nghĩ như vậy, cũng ђ๏àภ Շ๏àภ không có chút áp lực nào!.

Cô nhỏ giọng an ủi bà nội Khương, “Bà nội, số phận cháu khắc nghiệt, cháu càng phải cố gắng tranh đua, áp lực nặng nề với cháu mà nói, là chuyện tốt, khích lệ con người ta tiến lên, đừng lo, cháu ổn.”

Trước cửa truyền đến một giọng nói của hàng xóm, “Nói rất đúng, Tuyết Vi, chúng ta đều ủng hộ cháu.”

Là dì Tôn hàng xóm, vừa mới nảy bà nhìn thấy Khương Ái Hoa đẩy rất nhiều đồ vật vào, vì tò mò, nên muốn lại đây ngó chút, không ngờ tới lại nghe được mấy lời này.

Quá nghiệp chướng.

“Cảm ơn dì Tôn.”

Dì Tôn xắn tay áo đi tới, “Ta cũng giúp cháu.”

Tuổi còn nhỏ, không có người nhà che chở, còn phải một mình kiếm tiền, nghĩ thôi đã thấy thương xót.

Khương Tuyết Vi nhẹ nhàng từ chối, “Không cần, ლọ¡ ղɕườ¡ đều bận, cứ làm việc của mình không cần lo lắng cho cháu, cháu sẽ nỗ lực vượt qua, sẽ không thua kém bất cứ ai.”

“Cháu nhất định sẽ làm được.” Dì Tôn rất quý cô, ở trong khốn cảnh, lại không có nhụt chí, không ngừng vươn lên, làm người ta không khỏi cảm động.

Không được, phải kể cho ლọ¡ ղɕườ¡ biết chuyện xấu nhà họ Khương này làm, ཞõ ཞàŋɠ là bắt nạt trẻ con mà!.

Cơm thổi chín, đồ ăn cũng xào xong, đặt ở chảo sắt lớn đảo vài cái, chỉ chốc lát sau là có tô cơm nóng hôi hổi, tản ra hương thơm mê người.

Hạt cơm to tròn đầy đặn, rau xanh xanh biếc xào giòn, sắc hương vị đều đầy đủ, ăn vào trong miệng, mùi hương tươi ngon liền lan tỏa, gợi lên giác muốn ăn.

Muốn nấu ra được hương vị này nhất định phải biết được định lượng tiêu chuẩn.

Muốn nấu được một lượng lớn đồ ăn lại chuẩn vị phải biết những mẹo đặt biệt, ví dụ như phải biết cách điều chỉnh lửa sao cho phù hợp, mới có thể làm ra được nồi cơm ngon như vậy.

Khương Tuyết Vi đem đồ ăn đổ vào trong cặp lồng, nhẹ nhàng ôm để lên xe ba bánh, “Bà nội, cháu có để lại ít đồ ăn, trưa ლọ¡ ղɕườ¡ ăn cái đó đi, chúng cháu đi đây.”

Khương Ái Hoa ngồi trước lái xe, Khương Tuyết Vi ngồi ở trong xe, nhìn cặp lồng to lớn.

Cô muốn mua một cái, nhưng người thuộc đảng bảo thủ là Khương Ái Hoa lại nhất quyết đòi thử trước mấy ngày, nếu bán tốt mới trang bị thêm.

Giữa trưa nắng chói chang, Khương Tuyết Vi yên lặng kéo mũ rơm xuống, vốn dĩ da đã đen, giờ liền đen như cục than.

Sinh tồn không dễ dàng.

Dọc theo đường đi, Khương Ái Hoa trầm mặc ít lời, thất thần, lo lắng.

Thứ này có thể bán được sao?.

Làm buôn bán, đây là lần đầu tiên hắn làm việc này!.

Không đúng, cũng không tính là lần đầu tiên, nhưng lần trước là đầu cơ trục lợi, tất cả đều do Khương Tuyết Vi một tay xử lý, hắn chỉ cần theo ở phía sau.

Khi hai chú cháu đến, vị trí tốt đều đã bị chiếm mất, chỉ còn vị trí khuất trong góc.

Cô dán một tờ giấy đã chuẩn bị từ trước lên cặp lồng to: Món ăn nổi danh Thượng Hải, bán đồ ăn bán cơm, hai tệ một phần.

Cô múc một ít vào trong chén inox, mùi hương đồ ăn bay xa, thu hút người đi đường xung quanh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đồ ăn Thượng Hải vừa thơm vừa ngon, hai tệ một phần, vừa vệ sinh lại đầy đủ dinh dưỡng, mau tới mua.”

Một vị lữ khách vừa mới xuống tàu hỏa bụng đói kêu vang, nhìn thấy đồ ăn thì tròng mắt liền sáng ngời. “Hai tệ một bát có vẻ hơi đắt nhỉ?”.

Khương Tuyết Vi dùng gương mặt tươi cười đón chào, nhiệt tình tiếp đón khách hàng, “Chào chú, chú mới tới nên không biết, đây là đặc sản Thượng Hải, tới Thượng Hải nhất định phải nếm thử.”

Cô còn múc một thìa, cho người ta ăn thử.

Người đàn ông thử, quả thật là món ngon, vị cơm cùng các guyên liệu hỗn hợp với nhau, mùi thơm nức mũi, sau khi ăn thử ông liền lập tức mua một phần, đứng luôn ở đấy ăn, mùi hương bay ra, khiến ლọ¡ ղɕườ¡ thi nhau xếp hàng.

ლọ¡ ղɕườ¡ mua một phần, Khương Tuyết Vi không nhanh không chậm mà lấy tiền, múc cơm, không chút sai sót, còn nở nụ cười ngọt ngào, miệng như lau mật ngọt cảm ơn anh trai chị gái, cô dì chú bác vào mua ủng hộ.

Khương Ái Hoa lấy lại tinh thần nhanh chân chạy đến hỗ trợ, giúp đỡ múc cơm, hai chú cháu làm việc không ngừng nghỉ.

Mặt trời treo trên đỉnh đầu, cũng không thấy nóng chỉ tất bật bán hàng.

Một thùng cơm to càng ngày càng ít, cuối cùng hết sạch! Những vị khách không mua được thì vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

Khương Ái Hoa ngây ngốc nhìn cặp lồng rỗng tuếch, không dám tin tưởng, đã bán hết rồi? Lời được bao nhiêu tiền?.

Khương Tuyết Vi không bất ngờ, như dự tính, mặc kệ khi nào, ăn uống đều là cách kinh doanh dễ nhất.

Dù sao muốn làm việc gì thì cũng phải no bụng trước đã, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn vệ sinh sạch sẽ, hương vị ngon, không lo bán không được.

“Chú út, đừng đờ người ra đấy nữa, lại đây dọn dẹp đi, chúng ta trở về lại xào thêm.”

“Hôm nay còn bán tiếp?” Khương Ái Hoa còn tưởng kết thúc rồi, đã qua giờ ăn cơm.

Khương Tuyết Vi nhẫn nại giải thích, “Du khách cũng không phân biệt thời gian đi đến, một ngày tàu chạy chẳng phân biệt sáng trưa chiều, có người ở trên xe lửa bấm bụng bỏ tiền ăn uống, nhưng ๒ảภ t♄âภ lại mang đồ ăn không đủ, hoặc là ăn lương khô, xuống xe chắc chắn sẽ thấy đói, lúc này, đồ ăn ngon sẽ lập tức lọt vào mắt họ.”

Khương Ái Hoa ma xui quỷ khiến mà nói một câu, “Cả năm 24 giờ không nghỉ, bạn và tôi đều hạnh phúc.”

Khương Tuyết Vi: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play