Khóe miệng Khương Tuyết Vi giật giật, dì à, con biết dì không có ác ý, chỉ là trần thuật lại sự thật thôi, nhưng rất dễ khiến người khác hiểu lầm nha.
Xấu hổ, tình huống thật xấu hổ, Trịnh Nhất Phong cũng không biết nên phản ứng thế nào đây.
Tiêu Trạch Tễ xuất hiện, cứu vớt Khương Tuyết Vi khỏi tình huống xấu hổ, “Mẹ, mẹ cũng tới đây ăn cơm hả?” Ánh mắt anh dừng ở trên mặt Trịnh Nhất Phong, hai mắt híp lại, “Chú Trịnh, chú về nước khi nào vậy?”
Rõ ràng, là bọn họ đều quen biết nhau.
Trịnh Nhất Phong tươi cười đầy mặt mở miệng, “Vừa trở về ngày hôm qua, Trạch Tễ cũng lớn vậy rồi sao, rất ra dáng của một nhân tài đất nước, phong độ nhẹ nhàng, có phong thái năm đó của mẹ con”.
Khương Tuyết Vi kỳ quái nhìn ông một cái, sao lại nghe ra ngữ điệu lấy lòng ở đây nhỉ? Là ảo giác sao?
Thư Lan chỉ chỉ vị trí bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, “Hai đứa cũng ngồi xuống ăn cùng đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play