Nhân viên công tác hận không thể chửi Khương Ái Quốc một trận, mẹ kế không thông tình đạt lý coi như thôi đi, đến cả cha ruột cũng đang làm cái gì thế này?.
Nhưng mà, nghĩ qua một chút, năm người đó có thể nhẫn tâm vứt vợ bỏ con, thì tâm địa cũng rất cứng rắn.
Cuối cùng, phòng công chứng không thể không ký tên đóng dấu, hai bên đều đồng ý, bọn họ còn có thể làm sao bây giờ?.
Tằng Lệ được như ý, liền vui vẻ vô cùng, sau này ђ๏àภ Շ๏àภ có thể thoát khỏi trói buộc với con nhỏ Khương Tuyết Vi này rồi, đây là hiệp định được công chứng có hiệu lực pháp luật đo.
Khương Ái Quốc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng có thể trải qua những ngày tháng an tĩnh, vợ ông mỗi ngày đều ở bên tai lải nhải, ông thật sự rất mệt mỏi.
Khương Ái Hoa lạnh lùng nhìn vợ chồng bọn họ, nói: “Anh, anh sẽ phải hối hận.”
Anh đang từ bỏ một đứa trẻ vô cùng xuất sắc lại thông tuệ.
Khương Ái Quốc dùng lời lẻ thấm thía, nói, “Em trai, chờ chú có gia đình, thì sẽ không nói như vậy.”
Giờ khắc này, ông còn không biết mình đã bỏ lỡ mất đi một tương lai huy hoàng.
Tương lai, ông hối hận khóc lóc thảm thiết, cũng không có khả năng dính được một chút hào quang nào.
Vinh quang cùng thành tựu mà Khương Tuyết Vi đạt được, không có bất cứ sự liên quan nào với ông ta cả!.
Khi Tằng Lệ đi ra ngoài, còn cùng ლọ¡ ղɕườ¡ nói một câu, “Chuyện này không cần truyền ra ngoài, phải vì thanh danh của họ Khương mà suy nghĩ, ba, ba nói phải không?”.
Bà ta cũng không sợ hãi, nếu đã vậy thì liền đem toàn bộ thanh danh nhà họ Khương buộc chặt ở bên nhau đi.
Quả nhiên, ông nội Khương sĩ diện nhất nên đã mở miệng, “Ai dám ra ngoài nói bậy, tôi sẽ đem người đó đuổi ra đường ở.”
Khương Tuyết Vi trào phúng cười cười, người đàn bà này cũng quá biết tính kế, quả nhiên là lợi hại.
Cái hiệp nghị này là ai đòi lập ra chứ, lúc này lại sợ tai tiếng , thật sự quá khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Ha ha, cô sẽ là người chịu thiệt sao?.
Khương Tuyết Vi chính thức chuyển hộ khẩu, cùng quan hệ với chủ hộ là ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ.
Cô còn kiên trì muốn làm thẻ căn cước công dân, bên phía cảnh sát đơn nhiên là đồng ý, báo cô qua một tháng lại đến lấy.
Nhìn sổ hộ khẩu mới, Khương Tuyết Vi thở ra một hơi, trái tim treo lủng lẳng cuối cùng cũng yên tâm đặt xuống.#𝖙y𝖙novel.com
Mục tiêu nhỏ đầu tiên đã đạt được! Quá siêu!.
Mục tiêu thứ hai hẳn là nên lập kế hoạch tiếp theo!.
Khương Ái Hoa sợ Khương Tuyết Vi nghĩ luẩn quẩn trong lòng, chủ động mang theo cô đi ra ngoài giải sầu, lúc đi trên đường cái, luôn nói chuyện lại cổ vũ ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ một phen.
Nhìn chú út vắt hết óc an ủi cô, nội tâm Khương Tuyết Vi liền cảm thấy ấm áp, người nhà họ Khương cũng có người tốt.
“Chú út, vậy chú giúp cháu làm chút việc.”
“Cháu nói đi.” Khương Ái Hoa không cần nghĩ ngợi liền đồng ý luôn, mà nghe xong lời Khương Tuyết Vi nói, hắn liền trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu.
Má ơi, tốt nhất là không nên đắc tội với phụ! Đặc biệt là một người phụ nữ còn trẻ tuổi lại có bản lĩnh!.
Nhà họ Khương bây giờ cũng được xem là đã tạm thời yên tĩnh, sự tức giận của ông nội Khương cũng giảm dần, cũng cảm thấy như vậy khá tốt.
Ấm ức của một đứa ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ, đổi lấy cả nhà được an bình, giá trị!.
Tâm trạng của Tằng Lệ vô cùng tốt, mặt mày hớn hở, trên đường đi làm về còn cố ý mua mấy cái bánh con gái thích ăn, xốp giòn thơm ngọt, chuẩn bị bồi bổ cho một nhà bốn người.
Bà tính toán làm thế nào để khiến chồng vui, đàn ông mà, cần quản lý chặt, nhưng thỉnh thoảng cũng cần dỗ dành.
Mấy năm nay có thể đem chồng nắm trong lòng bàn tay, là chuyện làm bà tự hào nhất.
Còn nữa, bà muốn thừa thắng xông lên, đem cái cái đinh trong mắt ђ๏àภ Շ๏àภ nhổ đi.
Khương Tuyết Vi lúc ẩn lúc hiện trước mặt bà, thật sự là rất chướng mắt, còn phải nghĩ biện pháp đuổi nó đi mới được.
Để cho con nhóc chết tiệt kia chuyển vào hộ khẩu, đã là cho cha mẹ chồng thể diện rồi, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời của bà.
Bà muốn từ từ, chậm rãi, ђ๏àภ Շ๏àภ mà hủy diệt dấu vết của Khương Tuyết Vi.
Còn việc Khương Tuyết Vi bị đuổi ra, sống hay chết, bà không quan tâm.
Trong ngõ khói bếp bay ra, mùi hương đồ ăn cũng lan tỏa, ლọ¡ ղɕườ¡ đều vội vàng làm cơm.
Đi đi, Tằng Lệ bỗng nhiên phát hiện không thích hợp lắm, Áռɦ ɷắŧ của hàng xóm quen biết nhìn cô có chút quái lại, giống như chán ghét, lại giống khinh bỉ.
Nhất định là ảo giác!.
Bà chủ động chào hỏi, “Dì Trương, vội về về nhà nấu cơm à?”.
“Ừ.” thái độ dì Trương lãnh đạm, lướt qua bà vội vàng rời đi.
Tằng Lệ có chút mờ mịt, cái thái độ gì vậy? Vừa quay đầu lại gặp một người hàng xóm nữa, “Bác Thẩm, bác mua đồ gì vậy?”.
Bác Thẩm lạnh lùng nhìn bà một cái, không thèm để ý, nhanh chóng rời đi.
Hàng xóm thường ngày gặp nhau chào hỏi nay tránh như tránh mãnh thú thiên tai, không ai muốn đáp trả bà.
Xảy ra chuyện gì rồi vậy?.
Tằng Lệ liền lôi kéo người hàng xóm ßìทɦ Շɦườทջ có quan hệ khá tốt qua hỏi nguyên nhân, hàng xóm ngày ßìทɦ Շɦườทջ tươi cười chào đón, hôm nay lại lÁռɦ ɷắŧ, kỳ quái hỏi lại, “Cô làm việc thiếu đạo đức, trong lòng tự mình biết không phải sao?”.
Tâm Tằng Lệ chùng xuống, đang muốn hỏi ཞõ ཞàŋɠ, chồng hàng xóm ở bên trong gọi to, “A Giang, nhanh về nấu cơm.”
Hàng xóm đẩy tay bà ra, chạy về nhà, thái độ thực ཞõ ཞàŋɠ.
Mặt Tằng Lệ trắng bệch, cắn răng đi vào nhà, đứng ở trong viện tức giận mắng to, “Khương Tuyết Vi, mày cút ra đây cho tao.”
Ngoại trừ bà, trong nhà này cũng không có người thứ hai nào dám làm ầm ĩ.
Không được, bà nhất định phải đem Khương Tuyết Vi đuổi ra khỏi cửa, đuổi ra đường ở.
Bà nội Khương bị tiếng rống này cũng chạy ra tới, tức giận khiển trách, “Cô gào cái gì? Còn ngại nháo không đủ? Một hai phải bức chết người, cô mới cam tâm? Phải không?”.
Tuy rằng bà nội Khương ở trong nhà cũng không có tiếng nói, con dâu không tôn trọng nhưng mặc kệ là xuất phát từ hiếu đạo, hay là do địa vị ông nội Khương áp chế, hai người con dâu cũng không dám làm gì quá đáng với bà nội Khương.
Giọng điệu Tằng Lệ yếu xuống, không muốn cùng mẹ chồng cãi vã, nếu bị truyền ra ngoài, bà cũng chiếm được lợi gì.
“Mẹ, con không có ý đấy, con chỉ muốn hỏi Khương Tuyết Vi một chút, có phải là nó đem chuyện hiệp định đi nói ra ngoài không?”.
Bà nội Khương nghe vậy liền không khỏi cảm thấy bực tức người con dâu này, “Cô độc ác, cũng đừng nghĩ người khác cũng xấu xa như cô, cô cho rằng chuyện xấu cô làm có thể giấu diếm được à? Nơi này nhiều tai mắt như vậy,, gió thổi cỏ lay thôi thì trong nháy mắt cũng có thể truyền khắp nơi, chuyện cô làm rồi, còn sợ bị người ta nói?”.
Thấy mẹ chồng che chở Khương Tuyết Vi như vậy, Tằng Lệ càng thêm tức giận bất bình, nhưng lại không dám thể hiện ra, “Mẹ, chắc mẹ cũng không muốn thanh danh của nhà họ Khương bị bôi nhọ đâu đúng không, như vậy thì đứa nhỏ trong nhà cũng không dễ gả đi? Đem Khương Tuyết Vi kêu ra đi, làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Bà cắn chặt Khương Tuyết Vi không bỏ, làm bà nội Khương càng không vui, ཞõ ཞàŋɠ là muốn gây sự. “Nó cùng Ái Hoa còn ở bên ngoài, cô có năng lực, cô tự mình đi làm sáng tỏ đi.”
Bà nói với con trai, hai ngày nay hay mang Tiểu Vi đi ra ngoài giải sầu, đừng ở trong nhà buồn bực, càng ở càng buồn lòng.
Tằng Lệ tức trợn mắt, “Mẹ.”
Loại chuyện này làm sáng tỏ kiểu gì? Càng nói chỉ càng bôi đen thêm.
Bà già này trong mắt chỉ có một mình Khương Tuyết Vi, chẳng lẽ Hướng Bắc Hướng Trung không phải cháu của bà ta sao? Sao lại bất công như thế!.
Bà nội Khương quay đầu vào nhà, không để ý nữa, người con dâu này bà hiểu rõ, tương lai chắc chắn không thể trông cậy sẽ báo hiếu phụng dưỡng bà.
Tằng Lệ ngồi chờ, ngồi đến tối cũng không gặp được Khương Tuyết Vi, mà gặp được người họ hàng nhà họ Khương.
Bà ở bên tai châm ngòi thổi gió, làm hết sức để gây sự, khiến cho người họ hàng cũng chán ghét Khương Tuyết Vị, chờ Khương Tuyết Vi trở về sẽ dạy bảo cho cô một bài.
Tiếng đập cửa vang lên, Tằng Lệ liền dấy lên tinh thần, định xông ra mở miệng trước.
Nhưng nhìn đôi vợ chồng trước mặt cô liền sững người, “Ba mẹ, sao hai người lại tới đây?”.
Là cha mẹ đẻ của bà, cha Tằng mẹ Tằng, còn có mấy người anh em với vợ của họ.
“Bốp.” Cha Tằng giơ tay cho bà một cái tát.
Tất cả ლọ¡ ղɕườ¡ đần ra, xảy ra chuyện gì vậy?.
Tằng Lệ bị đánh ngốc, vừa tức vừa xấu hổ vừa ấm ức, “Ba, sao lại đánh con?”.
Cha Tằng nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát mắng, “Tằng Lệ, mày khiến nhà chúng ta cảm thấy hổ thẹn, nhà họ Tằng không có đứa con gái như mày.”
Động tĩnh lớn đem nhóm láng giềng kinh động, chạy tới vây xem.
Dấu bàn tay trên mặt Tằng Lệ ཞõ ཞàŋɠ, nước mắt chảy xuống trên mặt Tằng Lệ cũng ཞõ ཞàŋɠ.
“Ba, con làm sai cái gì?”.
“Mày còn mặt mũi hỏi tao?” Cha Tằng cầm tờ báo ném qua, kìm nén sự tức giận sắp bùng nổ.
Những người khác đều tức giận, dùng Áռɦ ɷắŧ căm hận nhìn Tằng Lệ, vô cùng chán ghét.
Tằng Lệ nhặt lên, vừa thấy, sắc mặt liền trắng bệch.
【 Nghe theo lời của cha ruột cùng mẹ kế, đăng báo tuyên bố thoát ly quan hệ cha con, nhân đây cũng kèm theo hình ảnh nội dung hiệp nghị. 】 ( truyện đăng trên app TᎽT )
Toàn bộ nội dung hiệp nghị bị đăng lên báo, trên đó có tên của Khương Ái Quốc cùng Tằng Lệ, còn cố ý đem tuổi Khương Tuyết Vi bôi đỏ, vẫn còn vị thành niên!.
Trước mắt Tằng Lệ như tối sầm lại, trời đất quay cuồng, ngã ngồi xuống đất toàn thân phát run.
Tàn nhẫn, quá độc ác, vừa ra tay chính là tuyệt sát!.
“Đây là do Khương Tuyết Vi hại con!” Bà khóc, khóc thương tâm muốn chết, thực tuyệt vọng.
Những người đọc được tờ báo này đều sẽ chửi rủa vợ chồng bọn họ, nghe theo lời của cha ruột cùng mẹ kế?.
ཞõ ཞàŋɠ là bị ép! Đứa trẻ vị thành niên nào lại đi ký cái hiệp nghị như vậy chứ?.
Bọn họ làm cha mẹ lại muốn vứt bỏ con cái, không chịu chu cấp tiền nuôi dưỡng, còn ép người ta đến bước đường cùng!.
Cần phải cực lực phê phán!.
Người nhà họ Tằng ɕựɕ ƙỳ phẫn nộ, có người cố tình ném tờ báo này vào trong nhà hắn, cả nhà đọc được đều chết lặng.
Thanh danh của nhà họ Tằng đều bị Tằng Lệ huỷ hoại cả rồi!.
Trách không được đồng nghiệp ở cơ quan nhìn họ bằng Áռɦ ɷắŧ quái lạ như vậy, còn chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Cha Tằng là người phẫn nộ nhất, ông bị lãnh đạo cố ý gọi đến hỏi chuyện, hỏi ông chuyện ruốt cuộc là như thế nào? Bảo ông không nên chỉ lo công việc, cũng cần bớt thời gian giáo dục con cái.
Mặt mũi mấy chục năm nay của lão đều ném hết rồi!.
“Vậy mày tao nghe, chuyện hiệp nghị có đúng hay không?”.
Nếu không phải sự thật, ông có liều cái mạng già này cũng muốn đòi lại công đạo cho con.
“Là thật, nhưng…” Tằng Lệ chột dạ, người công chứng biết ཞõ ཞàŋɠ mọi chuyện, muốn giấu cũng không được, nhưng bà không thể để chuyện xảy ra như thế này.
“Là nó tự mình nói ra…A.”
Bà nội Khương chạy lại, kéo lấy tóc Tằng Lệ tát cho bà ta một cái, “Vô sỉ, đồ không biết xấu hổ, ông thông gia, ông dạy con như thế nào thế? Sao lại dạy ra được đứa con gái trong bụng một bồ dao găm thế này?”.
Cha Tằng xấu hổ đổ mặt, “Bà thông gia, tôi dạy con không phải, là lỗi của tôi.”
Tằng Lệ giải thích ai tin? Giải thích chỉ là giảo biện, đạo đức suy đồi là điều vô cùng ཞõ ཞàŋɠ!.
“Tằng Lệ, bắt đầu từ hôm nay, mày không còn là người nhà họ Tằng nữa.”
Người phụ nữ không còn nhà mẹ đẻ, sẽ chẳng có ai để chống lưng, Tằng Lệ bị kích động. “Ba, ba nói gì?”.
Bà bức bách Khương Tuyết Vi đoạn tuyệt quan hệ, nhưng không ngờ tới phong thuỷ luân chuyển, nhanh như vậy đã đến phiên mình.
Cha Tằng ђ๏àภ Շ๏àภ thất vọng, “Nhà này cũng giải trừ quan hệ cha con với mày, chuyện sau này mày tự mình giải quyết cho tốt đi.”
Tằng Lệ như bị sét đánh, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ Tằng, “Mẹ, mẹ giúp con với, con cũng không muốn.”
Mẹ Tằng mềm lòng, dù sao cũng là con gái mình dứt ruột đẻ ra.
Nhưng mấy người con dâu họ Tằng không chịu, phẫn nộ chất vấn.
“Tằng Lệ, cô biết cả nhà phải chịu áp lực lớn đến mức nào? Hàng xóm bạn bè đồng nghiệp nói ra nói vào? Chúng tôi đều xấu hổ đến cửa còn không dám bước ra đường.”
“Lãnh đạo đều đã lên tiếng, cô hại ლọ¡ ղɕườ¡ rất thảm, đối xử với con chồng độc ác như vậy, ai cũng đều phẫn nộ.”