Mọi người thò lại gần thì liền đọc được những gì viết trên thư, hai mặt nhìn nhau, trong phong thư này có nói về chuyện phá bỏ di dời, còn đơn giản nói về chuyện chú cháu Khương Tuyết Vi một câu, nói Khương Tuyết Vi hoảng sợ thế nào, bơ vơ không nơi nương tựa ra sao, sau đó được Khương Ái Hoa chăm sóc, đi theo Khương Ái Hoa làm chút buôn bán nhỏ, kiếm lời mấy đồng tiền.
Khương Ái Hoa theo bản năng nhìn về phía Đổng Phú Dân,  thần sắc Đổng Phú Dân có chút khác thường, nhìn kĩ vài lần, “Cô chắc chắn là tôi viết?”
“Đương nhiên.” Khương Ái Vân ngưỡng ngưỡng cằm, thái độ rất là tự phụ
Đổng Phú Dân nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Đây không phải là nét chữ của tôi.”
Khương Ái Vân như bị người ta đánh thật mạnh một cú vào người, không thể tin được mà trừng lớn hai mắt, “Không có khả năng.”
Đổng Phú Dân ngay lập tức đứng tại chỗ mà viết mấy chữ, sau khi thẩm tra đối chiếu, xác thật là không giống nhau. “Tôi không biết ai mượn danh nghĩa của tôi để gửi phong thư này cho cô, nhưng thật sự không phải tôi.”
Cả người Khương Ái Vân đều ngây ngẩn cả ra, rốt cuộc là ai đang muốn chơi khăm bà ta? “Tôi là người bị hại, tôi muốn báo án.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play