Anh Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Chương 127


1 tháng

trướctiếp

Lúc Phó Y Thuần một tuổi, ngũ quan nhăn nheo trước đó hoàn toàn lộ rõ, làn da trắng như tuyết có hơi ửng hồng, lông mày và tóc đều dày đậm, lông mi rậm cong tít, mỗi đặc điểm trên gương mặt đều tinh xảo không nói nên lời, giống như tác phẩm tỉ mỉ của Chúa Trời.
Mọi người đều nói trẻ nhỏ là khó dạy nhất nhưng bất ngờ là Phó Y Thuần lại nghe lời hơn tưởng tượng rất nhiều. Bình thường cô bé không khóc không quậy, chỉ ngồi trên thảm chơi đồ chơi. Dù cô bé không biết chơi thì hầu hết thời gian đều ngồi đó loay hoay không có mục đích, ngẩn ngơ cũng là mấy giờ trôi qua.
Lý Tráng chưa từng thấy đứa nhỏ nào nghe lời như thế, lúc trước cậu ấy chăm sóc mấy đứa nhỏ cô nhi viện, có những đứa nhỏ kia nghịch ngợm hơn cô Y Thuần rất nhiều. Có khoảng thời gian Lý Tráng cảm thấy có khi nào là vì cậu ấy chăm sóc xảy ra vấn đề rồi không, thậm chí còn chạy đi tìm ông Lý cầu cứu. Sau khi nghe thấy, ông ấy cười khẽ và an ủi: "Đừng lo, hồi bé cậu chủ cũng như thế, sợ là tính tình này giống ba rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến lúc này Lý Tráng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng thỉnh thoảng cậu ngồi chơi với cô Y Thuần, hy vọng cô Y Thuần có thể hoạt bát hơn một chút.
Lý Tráng là người số khổ, trước khi đến nhà họ Phó vừa gầy lại đen, quần áo trên người cũng chỉ mười mấy đồng, chỉ có đôi mắt là to tròn sáng, trông ngũ quan cũng đoan chính. Sau khi được nuôi nấng ở nhà họ Phó mấy tháng, được ăn nhiều cơm nên thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều. Làn da màu nâu đen đã nhạt màu, trông lại càng thêm đẹp trai.
Suy cho cùng thì vẫn là thằng nhóc chừng hai mươi, chẳng qua là khoảng thời gian trước đó quá khổ, phí hoài thời gian vào đời sống. Cuối cùng thì bây giờ cũng được sống yên ổn, sau khi ăn no mặc ấm thì cũng dần có dáng vẻ của cậu nhóc, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Nhưng đôi mắt kia vẫn sạch sẽ sáng ngời giống như lúc trước.
Một tuổi rưỡi Phó Y Thuần đã học được cách bước đi, mặc dù hai chân ngắn vẫn chưa đứng vững nhưng rất thích đi tới đi lui, mặc kệ mọi người có ngăn cản thế nào cũng không được.
Lý Tráng vừa lo lắng cô Y Thuần chạy loạn sẽ té ngã vừa nghĩ khó khăn lắm cô bé mới hoạt bát như thế, cậu ấy cũng không thể khiến cô bé mất hứng được.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp