Có lẽ từ bản chất Đường Thuần cũng không phải là loại người tuân theo quy củ, nếu không cô đã không đặt mua hai bộ quần áo đó. Hơn nữa cô sẽ càng không đồng ý để Phó Hạo Nguyệt làm càn như thế.
Mặc dù cảm giác xấu hổ khiến cô không muốn thừa nhận một số điều nhất định, nhưng hình như kiểu gì Phó Hạo Nguyệt cũng sẽ được voi đòi tiên, làm ranh giới cuối cùng của cô cứ giãn dần giãn dần.
Quả nhiên anh là một người cực kỳ thông minh, luôn có thể phát huy được sở trường của mình, khống chế được chính xác sở đoản của mình. Anh giống như một con cáo già ranh mãnh, từng chút từng chút từng chút xâm chiếm lý trí và ranh giới cuối cùng của Đường Thuần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt hoa đào kia thật sự quá phạm quy, mỗi khi ánh mắt hơi sáng đó mỉm cười lại tràn đầy bóng dáng của cô , khiến người ta không kìm lòng được bị đắm chìm vào trong đó, bị anh dắt mũi đi. Rất nhiều lúc, Đường Thuần cũng hiểu là Phó Hạo Nguyệt cố ý, cố ý thấy cô đỏ mặt, cố ý làm cô xấu hổ. Loại sở thích xấu xa này thật sự cũng hơi quá đáng, nhưng hết lần này tới lần khác, dường như cô cũng thích thú, dù sao cô cũng không phải là người đứng đắn đơn thuần gì.
Đúng vậy, cô có động cơ thầm kín với Phó Hạo Nguyệt không thể để ai biết. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên cô gặp anh, suy nghĩ đó đã âm thầm hình thành ở trong lòng.
Cuối cùng Đường Thuần vẫn chưa dùng đến cây roi da nhỏ. Khi bộ đồng phục y tá bị người đàn ông mặc từng mảnh một vào, dường như có thứ gì đó ẩn giấu từ sâu trong đáy lòng cô đã được gỡ bỏ phong ấn, hoặc là có thứ gì đó đang dần dần sụp đổ.
Đường Thuần ngồi ngang hông người đàn ông, cởi từng cái cúc áo kia ra. Ngón tay của cô dọc theo đường quai hàm dưới, lướt qua yết hầu nổi lên, cảm nhận được mạch máu của anh nhảy lên, chẳng hiểu tại sao cô cũng mơ hồ trở nên hưng phấn.
Có lẽ là bởi vì anh không ra ngoài nhiều, không trải qua dãi gió dầm mưa nên làn da của Phó Hạo Nguyệt mịn màng nhẵn nhụi đến bất ngờ. Đường Thuần cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh truyền đến, cô nhìn người đàn ông từ trên cao xuống, mà anh cũng chỉ lặng lẽ nằm tại chỗ, vẫn mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt kia của anh không lạnh lùng như trong quá khứ, mà lại mang theo ý cổ vũ. Rõ ràng nhìn qua giống như anh đang rơi vào thế yếu thế nhưng lại không hề có dáng vẻ của kẻ yếu thế chút nào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT