Y tá nhỏ nhìn qua nhìn lại giữa người đàn ông và Đường Thuần một phen, lại nhớ đến chiếc nhẫn mình vừa trông thấy, trong nháy mắt đã hiểu được quan hệ của hai người, lúc này cô ấy cảm thấy ngượng ngùng không thôi, vội vàng xoay người rời đi, chỉ trong chốc lát đã không còn bóng dáng.
Sự chú ý của Đường Thuần không nằm chỗ cô y tá nhỏ kia, cô nhìn Phó Hạo Nguyệt vốn không nên xuất hiện ở trong này, biểu cảm trên mặt không thể nói là khó coi, nhưng tuyệt đối không dịu dàng.
Phó Hạo Nguyệt nghe vậy, sống lưng bỗng cứng đờ, khóe miệng hơi mím lại, nhìn cô gái mặc đồng phục y tá trước mắt, anh lập tức ho khẽ một tiếng giống như đang ra hiệu điều gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay sau đó, Tiểu Lưu đang đứng bên cạnh lập tức phản ứng lại, anh ta lấy đơn đăng ký trong tay ra, đưa tới trước mặt Đường Thuần: "Mợ chủ, cậu chủ tới khám bệnh."
Đường Thuần giật mình kinh hãi, vội vàng nhận lấy tời đơn Tiểu Lưu đưa qua, sau khi liếc mắt nhìn qua một cái, lại vội vàng ngồi xổm xuống trước người Phó hạo Nguyệt, lo lắng hỏi han: "Làm sao vậy? Chỗ nào trên người không thoải mái? Đã uống thuốc chưa? Ở nhà em đã chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc, ông Lý cũng biết mà."
Cô ấy luôn như vậy, mỗi lần biết cơ thể anh không thoải mái cô ấy lại quan tâm như bà quản gia nhỏ vậy, cứ lải nhải suốt không ngừng. Tuy Phó Hạo Nguyệt cảm thấy cô dông dài, nhưng lại cực kỳ hưởng thụ.
Nhưng lần này Phó Hạo Nguyệt đến bệnh viện vốn là ốm giả, hiện tại đối mặt với ánh mắt lo lắng của Đường Thuần, anh không thể không chột dạ. Nhưng mà sống nhiều năm như vậy dù sao cũng không phải sống uổng phí, cho nên anh thong dong điềm tĩnh mở miệng nói: "Không sao, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, anh thấy bên kia nhiều người xếp hàng quá, nên ngồi bên này nghỉ ngơi một lát."
Đường Thuần cũng không sinh nghi, với tính tình thích yên tĩnh của Phó Hạo Nguyệt, từ trước đến nay chưa bao giờ anh chủ động đến nơi đông người, bên ngoài cửa phòng cấp cứu luôn có rất nhiều bệnh nhân, khắp nơi đều là người bệnh và người nhà của người bệnh, còn có mùi thuốc sát trùng gay mũi, Phó Hạo Nguyệt không muốn chen chúc bên đó cũng rất bình thường.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT