Vốn dĩ hai nhà cũng không có ý định cưới gả, nhưng chuyện lại trùng hợp như vậy.

Đệ đệ của nguyên chủ là Cố Lai Bảo sinh bệnh, bà nội thiên vị không cho tiền chữa bệnh, đúng lúc nghe thấy có người đề nghị xung hỉ với nhà cách vách nên muốn gả nguyên chủ qua, vừa đổi được bạc cho Cố Lai Bảo khám bệnh, lại vừa giải quyết được vấn đề của Đại Nha ngốc này.

Chu thị nghĩ rất đẹp, mặc dù Đại Nha hơi ngốc nhưng sức lớn, làm việc có thể so với một người đàn ông trưởng thành.

Dù sao nàng cũng ngốc, lại nhát gan, đến lúc đó dọa nàng một chút, lúc làm việc thì làm việc, lúc ăn cơm thì sang nhà cách vách, như thế sẽ có được một lao động miễn phí.

Mặc dù An quả phụ ghét Cố Đại Nha vì ngu ngốc, nhưng nàng không chịu nổi lời khuyên nhủ của người khác, nói mặc dù Đại Nha hơi ngốc nhưng chịu khó làm việc, hơn nữa thể chất không tồi, chắc chắn là một người mắn đẻ.

Con trai Cố Thanh là một người ốm yếu, mà mình thì không biết khi nào ốm bệnh không qua khỏi.

Cưới một đứa ngốc làm con dâu giữ hương hỏa cũng coi như có cái giải thích với cha đứa bé, thế nên nàng đồng ý hôn sự này.

Cố Thanh cũng không đồng ý cưới vợ, chưa nói người vợ này là một kẻ ngốc, lại còn lớn hơn hắn ba tuổi.

Nhưng nhìn mẹ mình khóc nước mắt nước mũi dầm dề, hắn đành cắn răng đồng ý.

Ai biết vừa mới thành thân xong, ngày hôm sau nhà mẹ đẻ bên vợ đã tìm tới, khiến hai mẹ con hắn tức đến mức suýt ngất xỉu.

Hai nhà kết thân trở thành trò cười ở trong thôn.

Chưa từng thấy nhà ai gả cưới đơn giản như vậy, chưa nói đến chuyện không làm tiệc rượu, ngay đến thân thích cũng không mời, người trong nhà gõ bồn gõ nồi, đội một chiếc khăn voan cũ bái đường là xong việc.

Còn chưa hết, mới kết thân một ngày mà nhà mẹ đẻ đã tìm cô dâu mới gả về nhà làm việc.

Không chỉ có bà nội đến làm ầm ĩ, đại bá mẫu Trần thị cũng tới tham gia trò vui, đứng ngoài cửa nói chuyện văng nước miếng, không chỉ bôi nhọ Cố Đại Nha mà còn nói cô nhi quả mẫu nhà người ta còn có một hơi thở, khongp chết được tử tế còn liên lụy đến Cố gia, gây họa cho Cố Đại Nha chưa nói, còn muốn gây họa cho lão Cố gia.

Xung quanh rất nhiều người đứng xem trò vui nhưng không có ai đứng ra nói giúp, vì không ai muốn đắc tội lão Cố gia.

Bà lão Chu thị mắng xong con trai con dâu lại chỉ vào mặt nhà thông gia mà mắng, định gõ cửa lần nữa, dáng vẻ như thể nếu Cố Phán Nhi không ra làm việc cho nàng thì nàng sẽ phá nát cửa.

Cố Phán Nhi sắp phát điên, nàng còn chưa hoàn toàn chấp nhận việc mình xuyên qua đã bị những chuyện phiền phức này gây khó chịu.

Nàng không nằm được nữa, lại nhảy từ trên giường xuống, vài bước chân đã vọt tới cửa, kéo cửa ra.

Cửa "kẽo kẹt" mở ra, âm thanh vô cùng chói tai.

Chu thị đã nhận được bài học trước đó nên vịn tay vào tường, thân thể lảo đảo nhưng không ngã nữa.

Cố Phán Nhi khinh bỉ nhìn thoáng qua Chu thị, sau đó lướt qua bốn phía, vẻ mặt trầm xuống nói: "Ầm ĩ xong chưa?"

Tiếng ồn ào im bặt.

Bị ánh mắt không chút tình cảm của Cố Phán Nhi liếc qua, tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân rét run, rùng mình một cái, không tự chủ được mà lùi lại mấy bước.

Cố Đại Nha này rất khó nói, sức lực còn lớn hơn cả đàn ông, không phải muốn đánh người đấy chứ?

Trần thị cũng rùng mình một cái, nhưng nghĩ đến Cố Đại Nha ngày thường đều im lặng, có bị đánh cũng sẽ không hé răng nên nàng không sợ hãi, chống nạnh mắng: "Cố Đại Nha, ngươi có ý gì? Lập gia đình rồi nên cánh cứng rồi sao? Dám hô to gọi nhỏ với bà nội ngươi, trưởng bối nói chuyện khi nào đến lượt ngươi xen mồm vào?"

Cố Phán Nhi liếc mắt nhìn Trần thị: "Ngươi là ai? Ta quen biết ngươi sao?"

Trần thị tức giận suýt ngã ngửa, vỗ đùi kêu lên: "Nghiệp chướng, cháu gái ngoan ngoãn của ta vừa gả tới đây một ngày mà đến đại bá mẫu cũng không nhận ra nữa rồi.

Đây không phải là đâm vào tim người ta sao? Cô nhi quả mẫu này quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, mới một ngày đã dạy hư cháu gái nhà ta rồi, mọi người mau tới đây phân xử, đây là chuyện gì thế này?"

Mọi người thảo luận ồn ào, có người nói nhà An quả phụ không tốt, cũng có người nói lão Cố gia không đường hoàng.

Nhưng chủ yếu là thảo luận về Cố Phán Nhi, dù sao dáng vẻ này của nàng cũng quá hung ác, hoàn toàn không giống với trong ngày thường.

Cũng có người chú ý đến thiên linh cái của Cố Phán Nhi: “Cố Đại Nha này sẽ không phải bị đánh phát điên đấy chứ?”

“Cũng không biết là ai đánh nữa, một nha đầu ngốc khỏe mạnh như vậy, ngày hôm qua cứ thế bị đánh ngất đi.”

“Vừa ngốc lại điên, thật sự khiến cho người ta khó chịu.”

“Nhà Toàn Phúc này chuyên làm chuyện thất đức, về sau vẫn nên trốn tránh chút thì tốt hơn.”

Chu thị vừa nghe vậy, lập tức khó chịu, nhà mình đang yên ổn, rất chính trực, sao lại thành nhà làm chuyện thất đức chứ? Một đám không có mắt, nha đầu ngốc này bị đánh chắc chắn là do nàng không nghe lời, bằng không sao có thể bị đánh được.

Chu thị đổ hết lỗi lầm lên trên người Cố Phán Nhi, cho rằng nếu như không phải bởi vì Cố Phán Nhi, người khác sẽ không nói ra nói vào nhiều như vậy.

“Đánh điên rồi thì sao chứ, lại điên nữa thì ta vẫn là bà nội của nàng, còn dám đánh ta hay sao?” Chu thị mắt sắc nhìn thấy kẻ nói hăng say nhất là vợ của Tam Cẩu Tử, cởi giày xông lên đánh: “Con mụ thúi tha lắm mồm miệng đầy phân này, nhà ta trên dưới hòa thuận, con trai ai nấy hiếu thuận, ngươi con mụ thúi tha này ghen tỵ đúng không, cố ý làm nhơ nhuốc thanh danh nhà ta, đánh chết ngươi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play