Doãn Kỳ nhìn thiếu niên như muốn từ trong ánh mắt xuyên thấu linh hồn ở bên trong. Doãn Úc trước kia không phải như vậy. Doãn Úc rất nghe lời hắn, chỉ cần hắn động dung một chút Doãn Úc đã cui cút làm theo.

Doãn Úc luôn lì lợm la liếm muốn đến gần hắn, luôn dùng cái dọng điệu yếu ớt kia gọi hắn ca ca hai tiếng. Doãn Kỳ nhìn thiếu niên thật sự lâu. Đứa em trai nhút nhát, tự ti, trầm lặng có hắn biến thành một con người khác đến suýt chút nữa hắn không thể nào nhận ra.

Doãn Kỳ oán hận Doãn Úc vì thiếu niên là nguyên nhân hại chết mẫu thân. Nếu không phải vì sinh ra Doãn Úc, mẫu thân đã không phải chết. Hắn cũng sẽ không mồ côi mẹ!

Chỉ cần khi nhìn thấy Doãn Úc lại làm hắn nhớ đến cái đêm mưa tồi tệ đó. Mẫu thân không còn cả thế giới của hắn như hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng từ ngày Doãn Nhu đến Doãn gia, hắn từng bước thoát ly khỏi nổi ám ảnh năm xưa. Doãn Nhu có đôi nét giống với mẫu thân. Đó là lý do tại sao nàng được chọn để trở thành con nuôi của Doãn gia.

Doãn Nhu ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết lấy lòng người khác. Nàng ngây thơ, hồn nhiên làm Doãn Kỳ muốn quan tâm nàng nhiều hơn.

Trái ngược là Doãn Úc, hắn tôi tăm về tâm địa. Luôn nơi nơi tranh đoạt với Doãn Nhu. Doãn Úc chỉ biết suốt ngày làm loạn hại Doãn gia gà chó không yên.

Doãn Kỳ không có chút tình cảm huynh đệ với Doãn Úc. Hắn càng toàn tâm toàn ý dùng tất cả tình yêu của ca ca dành cho Doãn Nhu. Doãn Úc từ lâu đã bị hắn bỏ quên.

Doãn Úc tính tình càng lúc càng không tốt. Luôn nhốt mình vào trong phòng ngủ không chịu ra, khi tiếp xúc với mọi người một lời cũng không nói.

Chính là Doãn Nhu hiểu chuyện, không vì Doãn Úc không tốt mà xa lánh hắn. Nàng luôn tìm cách tiếp cận Doãn Úc, muốn Doãn Úc hoà hoãn với hắn và phụ thân. Là hắn đã cho Doãn Úc cơ hội, là do hắn không biết điều mà thôi.

Doãn Úc đam mê vẽ tranh, hắn biết. Doãn Nhu cũng là. Chỉ trách Doãn Nhu không vẽ được đẹp như Doãn Úc. Hắn trở nên dung túng Doãn Nhu cách làm, không quan tâm Doãn Úc có hay không cho phép làm Doãn Nhu mang tranh của Doãn Úc đi.

Chỉ là một bức tranh thôi. Muốn vẽ bao nhiêu không được. Là do Doãn Úc keo kiệt, tấm lòng không rộng mở. Doãn Kỳ càng xem càng không vừa mắt Doãn Úc. Sẽ dùng những từ ngữ nặng nề chỉ trích Doãn Úc, còn sẽ ra tay đánh Doãn Úc.

Doãn Kỳ một tát này khi hối hận chút nào. Hắn đánh Doãn Úc không sai. Lỗi là ở Doãn Úc mà ra.

" Ta mới là đệ đệ ruột của ngươi đâu. Nhưng xem ra ta không bằng một đứa con nuôi. " Thiếu niên lau đi khoé miệng, không sợ hãi đối diện với Doãn Kỳ. " Người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng là thân sinh đâu. " Doãn Nhu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Con nuôi thân phận, nàng sẽ không bao giờ thay đổi được.

" Được rồi, mời hai người đi cho đi. Ta không còn có tinh thần tiếp khách. A, đúng rồi. Ta mấy ngày sau có chút bận rộn. Ta có nên khoá cửa phòng lại không nhỉ? " Thiếu niên đuổi ngươi. Nhưng không quên ám chỉ Doãn Nhu. Nàng không phải rất thích vào phòng của hắn sao. Được a, nàng cứ tự nhiên. Nhưng trước tiên phải phá được khoá cửa.

A, nhưng mà nếu nàng làm như vậy người khác sẽ nghỉ sao nhỉ? Một đứa con nuôi mà thôi, phá phòng của chân chính Doãn thị thiếu gia muốn vào bên trong. Không tồn tâm tư bất chính mới là lạ. Doãn Nhu sắc mắt từ trắng đi đến đỏ, đặc sắc cực kỳ.

" Doãn đại thiếu gia thích bao che nàng, xin cứ tự nhiên. Nhưng ta không giám chắc sẽ không đặt camera ở trong phòng đâu. Tranh bị mất quá nhiều, to lo lắng a. " Doãn Kỳ sắc mặt biến tối tăm. Tức giận kéo Doãn Nhu ra khỏi phòng Doãn Úc. Nơi này quá mức dơ bẩn, hắn không muốn ở lại lâu thêm.

" Chỉ là một bức tranh mà thôi. Ngươi cần gì làm quá lên như vậy. " Trên bàn an, Doãn phụ không vui nhìn Thiếu niên. Thiếu niên liếc qua Doãn Nha. Nha, nàng thích mách lẻo.

" Tranh của ta, ta cho ai là tự do của ta. Hơn nữa, ta không thích có kẻ khác mang tranh của ta đi thi đấu sau đó mạo nhận là bản thân sáng tác. Ta rất không cam lòng a. Bức tranh ta tốn nhiều công sức như vậy để hoàn thành. Cuối cùng trở thành của người khác. Doãn tiên sinh, nếu là ngài ngài sẽ làm như thế nào? " Doãn phụ bị hỏi ngược lại nghẹn ứ họng. Doãn Úc từ khi nào miệng lưỡi sắc bén như vậy.

" Doãn tiên sinh, ngài nhìn xem. Vì bao chê cho kẻ xấu mà Doãn đại thiếu gia tặng cho ta một bạt tay đây. Ngài nói, nên giải quyết như thế nào? " Doãn Kỳ cầm đũa tay khựng lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Doãn Úc. Doãn Nhu không giám tin tưởng nhìn Doãn Úc.

Thiếu niên nhún nhún vai. Doãn Nhu nàng biết mách lẻo, hắn cũng biết. Gậy ông đập lưng ông mà thôi. Có gì kinh ngạc.

" Nhị ca, là do ta không tốt. Ta hướng ngươi xin lỗi có được hay không? " Doãn Nhu xem tình thế không ổn. Tự chính mình xuống dưới nước giảng hoà không khí. Nàng gắp một miếng thịt xào rau mùi vào bát của thiếu niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play