" Chúng ta đang ở đâu vậy?! " Bạch Trần Tinh từ lớp kính bao bọc của khoang điều dưỡng mà nhìn xung quan, cũng đoán ra được hoàn cảnh. Nơi này thiết bị vật chất y tế đầy đủ, có hắn đã từng thấy qua và chưa.

" Là căn cứ. " Lệ Hiên ánh mắt nhu tình, bàn tay chạm vào mặt kính. Như muốn thông qua nó chạm đến khuôn mặt của thiếu niên. Bây giờ lòng hắn vẫn chưa thôi hoảng sợ. Hắn đã suýt mất đi thiếu niên một lần, lần này hắn sẽ không để mọi chuyện tái diễn lần nữa.

" Vì sao lại cứu ta?! " Bạch Trần Tinh nghi hoặc. Không phải nói Cát Lai Á và Lệ Hiên nguyên soái không có tình cảm với nhau sao?! Nếu hắn chết, Lệ Hiên không phải sẽ rất vui mừng sao?! Hắn có thể, kết hôn sinh con với người hắn thích.

" Ngươi là ta ái nhân!!! " Lệ Hiên ánh mắt toát lên một tia giận dữ! Vì sao lại cứu hắn?!! Sao thiếu niên có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy?! Hắn không muốn ở bên cạnh hắn đến như thế sao?!! Hắn thừa nhận thời gian qua bỏ mặc thiếu niên, thậm chí không quan tâm. Nhưng đó là cách tốt nhất hắn có thể làm. Hắn không muốn thiếu niên thành hắn điểm yếu, để rồi mặc kẻ thù lấy thiếu niên ra bức bách hắn!

" Ngươi, yêu ta sao?! " Ánh mắt thiếu niên trở nên mê man. Yêu hắn, hay là yêu nguyên chủ?! Hắn yêu nguyên chủ trước kia, hay là yêu hắn hiện tại?! Lệ Hiên nói, hắn là yêu ai?! Tìm không thấy sự quen thuộc trên người Lệ Hiên, Bạch Trần Tinh không muốn ban phát một phần tình cảm nào cho hắn. Đối với hắn, người kia là độc nhất vô nhị, chỉ có người kia mới xứng đáng nhận được tình yêu của hắn.

" Yêu a, vì sao không yêu a?! " Lệ Hiên nở nụ cười quá mức xấu xí. Hắn động tâm ngay từ cái nhìn đâu tiên, đứa nhỏ trắng nõn xinh đẹp tựa như búp bê tây dương, nở một nụ cười tươi rói gọi hắn ca ca. Hỏi hắn có bị thương hay không. Nói hắn không cần đau. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm thuần khiết như vậy. Tất cả đều sợ hãi hắn, tránh né hắn. Tuổi thơ của hắn dùng một từ cô độc để hình dung. Chính đứa trẻ ấy đã cho hắn cảm nhận được ấm áp trong một cái thế giới không trọng tình người này. Hắn yêu hắn, trận trọng hắn, xem hắn vì tín ngưỡng.

" Nhưng ngươi không bảo vệ được hắn. " Nguyên chủ kết cục cuối cùng chính là chết, chết trong họng súng của kẻ thù. Lệ Hiên nói yêu nguyên chủ, nhưng khi nguyên chủ gặp nguy hiểm hắn ở nơi nào?! Nguyên chủ chết rồi hắn sẽ đau khổ sao?! Thương tâm sao?! Bạch Trần Tinh không quan tâm.

" Không, ta nhất định có thể bảo vệ được ngươi. " Nam nhân kiện định ánh mắt. Hắn dùng toàn bộ sinh mạng để bảo vệ hắn ái nhân một đời yên vui. " Ngươi, nghỉ ngơi đi. "

Bạch Trần Tinh nhìn Lệ Hiên bóng lưng biến mất, lòng rơi vào trầm mặc.

" Đại nhân, Liễu gia cùng Trần gia cấu kết với hải tặc. Bọn chúng đã tấn công đến hoàng cung. " Lian hốt hoảng chạy đến, trong lòng bất an cực kỳ. Liễu gia Trần gia tạo phản, điều đó hắn chưa bao giờ ngờ đến. " Bọn chúng đang ở rất gần căn cứ, đại nhân ngài mau mau tránh đi. " Lian quan tâm nhất chính là người nam nhân này. Cái gì bảo vệ đế quốc, giữ mạng sống mới là quan trọng. Hắn nhận được tin tức gấp rút chạy đến Lệ Hiên bên người.

" Lian, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?! " Lian giật mình, nhìn không rõ sắc mặt của nam nhân, cẩn thận trả lời.

" 10 năm thưa đại nhân…" Chưa kịp dứt câu, một bàn tay vươn tới bóp chặt lấy cổ họng của hắn. Lian cả kinh, không giám tin vào mắt mình. " Đại nhân…" Bàn tay nắm cổ hắn càng lúc càng tăng thêm lực đạo, làm hắn hít thở không thông. Lian sắc mặt biến trắng bệch.

" 10 năm a. " Nam nhân nỉ non, ánh mắt không tia gợn sóng nhìn Lian. " Rất lâu rồi đấy. Lian à, ngươi có biết bản thân đã gây ra chuyện gì hay không?! " Lian gian nan lắc đầu, mười năm hắn chưa từng nhìn thấy Lệ Hiên có một bộ mặt như vậy, hắn không lộ ra tức giận hay gì cả. Nhưng cảm giác quá mức khủng bố này làm thâm tâm hắn run sợ.

" Vậy ngươi, cũng không cần phải trả lời. " Rắc một tiếng, Lian trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt. Hắn khi chết cũng không giám tin người nam nhân mà hắn yêu ra tay giết chết hắn. Là Lian quá mức tự cao tự đại. Hắn tin tưởng bản thân không để lại một chút dấu vết khả nghi. Nhưng Lian hắn quên, Lệ Hiên hắn là từ hôi hám ghê tởm nhất bùn lầy ngoi lên đến. Hắn đã làm sự, Lệ Hiên hắn sẽ không biết sao?!? Hãy xuống địa ngục từ từ mà suy ngẫm đi.

Nam nhân vứt chỉ còn lại thân xác Lian qua một bên, như ném xuống một thứ dơ bẩn đồ vật. Hắn lau lau tay, chán ghét đến cực điểm. Lian chết quá mức đơn giản, nhưng hắn không có nhiều thời gian. Hắn liên hệ với Bạch Phục, làm hắn mang thiếu niên đến nơi an toàn.

Hắn bước đi chậm rãi trong căn cứ, lắng nghe tiếng báo động inh ỏi cảnh báo. Thật bớt cho hắn được không ít việc, làm hắn không cần cất công đến từng nhà hỏi thăm.

" Lệ Hiên, ngày chết của ngươi tới rồi. " Liễu Phong Vũ người mặc khôi giáp phòng vệ, trong tay cầm hai khẩu súng năng lượng. Nhìn Lệ Hiên như một kẻ sắp chết.

Không chờ Lệ Hiên ra tay trước, Liễu gia Trần gia quyết định chớp lấy thiên cơ. Tạo một bất ngờ cho hoàng đế cùng với Lệ hiên đại nguyên soái.

Hoàng đế và Lệ Hiên đều đã bị người của hắn bao vây, muốn trốn thoát là không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play