" Ngươi là ai?! " Thiếu niên say nồng trên chiếc giường mềm mại, những tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu xuống gương mặt tinh sảo động lộng người. Như mọi khi, bảy giờ đã điểm, thiếu niên tự động thức dậy. Hắn vươn vươn vai, giương mắt nhìn khắp nơi. Cho đến khi một khuôn mặt đập vào trong mắt. Nam nhân người này rất tuấn tú, sắc bén nghiêm nghị khuôn mặt, ánh mắt ẩn ẩn sát khí. Là người từng trải, thiếu niên nhìn rõ từ đâu mới có thể tạo thành một con mắt chứa đầy sự chết chóc như vậy. Hắn ước tính người này cao tầm 190 cm tí hơn, hắn nhìn hắn phải dùng sức ngẩng cổ lên. Hắn thật nghi hoặc, người này là ai?!
" Ta là ngươi phu quân, Lệ Hiên. Cát Lai Á, chưa đầy hai tháng ngươi đã quên gương mặt ta như thế nào?!! " Nam nhân ẩn ẩn tức giận, bàn tay bóp chặt chiếc cằm tinh sảo của thiếu niên, bắt hắn nhìn rõ mặt của hắn.
" Ngươi làm ta đau đấy. " Đau đớn từ lực đạo của nam nhân làn tràn, thiếu niên nhíu nhíu mày. Hắn có cảm giác cằm sắp bị hắn bóp nát, nhưng không thể nào thoát ra được. Nam nhân này vô cùng cường đại, ngược lại thân thể nguyên chủ cực kỳ yếu ớt.
" Xin lỗi, ta trí nhớ không tốt. " Thiếu niên đánh rớt cánh tay của nam nhân, hắn nói dối mặt không biến sắc. Nam nhân thuận ý phối hợp, buông tay ra. Thiếu niên dùng sức xoa xoa cằm, oán hận nhìn hắn. Hắn chuyên chú nhìn vào ánh mắt nam nhân, lại thất vọng thu hồi trở về. Hắn không phải hắn, không phải là hắn ái nhân.
" Thất vọng như vậy là vì ta trở về sao?! " Nam nhân thu hết cảm xúc của thiếu niên vào trong mắt. Cát Lai Á không phải luôn muốn hắn trở về để tiếp cận hắn, muốn hắn giúp đỡ hắn hay sao?!! Cuộc gọi cuối cùng trước hai tháng, là Cát Lai Á thỉnh cầu hắn trở về. Bây giờ hắn ở trước mặt hắn, lại lộ ra biểu cảm như vậy?!!
" Không phải, ta rất vui vẻ a. " Thiếu niên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cảm xúc không tốt hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một nụ cười nhẹ, ánh mắt trong trẻo đẹp đẽ, hút hồn nam nhân vào trong đó.
Bạch Trần Tinh suy nghĩ, giúp hắn người chỉ có thể là Lệ Hiên người này. Chỉ có hắn mới đủ cường đại để đã động đến những người kia. Trung gian han người che dấu rất nhiều khúc mắc, nhưng cái hắn muốn là sức mạnh của Lệ Hiên, không phải tình cảm của hắn.
" Thật sự?! " Lệ Hiên tất nhiên không tin, chẳng qua một được lễ hội một phen lật mắt tốc độ cao của thiếu niên cảm thấy thích thú. Con nai con yếu ớt cần người bảo vệ, từ khi nào trở nên đã cảm và học được cách che giấu cảm xúc?
" Thời gian trước ta đã vắng vẻ ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, lần sau sẽ không. " Nam nhân thả chậm động tác tay, chạm nhẹ vào làn da trơn bóng mềm mại của thiếu niên. Hắn chỉ cần dùng chút lực lượng, chiếc cổ mảnh khảnh kia lập tức sẽ bị bẻ gãy. Hắn lại không muốn làm như vậy, chết rồi thì không còn thú vị.
" Không cần, ngươi cứ như trước kia cũng khá tốt. " Bạch Trần Tinh lẫm bẩm. Hắn không cần Lệ Hiên đối với hắn quá tốt, hắn sẽ cảm thấy vô cùng biệt nữu cùng khó chịu. Hắn chị nhận định duy nhất một người và chỉ trao tình cảm cho duy nhất một người. Còn những người khác, không cần thiết.
" Sao lại không cần. Chúng ta phải mau mau cùng nhau tạo ra bảo bảo, làm cho những người kia ghen tị đỏ mắt. " Lệ Hiên xem những lời thiếu niên nói là hờn dỗi, mà đã như vậy chỉ cần dỗ dành một chút. Phó quan chính là như vậy đối với hắn. Khi lão bà không vui, hống hống người một chút là được.
Bạch Trần Tinh hoàn toàn cấm thanh, ở thế giới thật nam nam sinh con là chuyện rất bình thường, khi nữ giới quá mức trân quý, buộc phải sử dụng các phương pháp mới để sản sinh ra thế hệ đời tiếp theo, cơ thể nam nhân được cải tạo để phù hợp với việc mang thai và sinh cơn.
Ở thế giới này, cấp bậc càng cao tỉ lệ thu thai càng thấp. Nguyên chủ cùng Lệ Hiên độ tương xứng tuy cao, hai người muốn có con lại là một chuyện tương đối khó khăn. Thiếu niên không phản bác lời nam nhân nói, dù sao chuyện có bảo bảo sẽ không bao giờ trở thành sự thật.
Thiếu niên cùng nam nhân đi xuống nhà ăn, cử chỉ thân mật đến cực điểm, không chỉ là quản gia mà người hầu tất cả trợn mắt há mồm. Băng lãnh thượng tướng đại nhân không nhiễm sắc dục, nói không với mỹ nhân…Chẳng nhẽ, bọn họ đang nằm mơ sao?!
" Còn đứng đó làm gì?!! Không mau dọn thức ăn lên?! Nếu để phu nhân đói bụng, các ngươi mười cái mạng cũng không đền nổi. " Lạnh băng băng giọng nói lọt vào lỗ tai, nhóm người hầu rối rít đi dọn thức ăn.
So với hôm qua thức ăn còn muốn phong phú đồ ăn, quả thực Lệ Hiên trở về có khác biệt lớn. Suy cho cùng, không ai giám làm nam nhân không vui.
" Ăn nhiều một chút, ngươi thực gầy. " Xuất hiện trong bát cơm là một miếng thịt, thiếu niên nhìn nam nhân. Yên lặng tiếp nhận.
" Ngài cũng ăn một chút. " Thiếu niên lấy lòng gắp ít rau xanh cho nam nhân. Lệ Hiện mặc dù ghét bỏ, vẫn là ăn hết. Ai lại không biết Lệ Hiên thượng tướng yêu thịt ghét rau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT