Tôi gạt giọt nước mắt vừa lăn, hai mắt nhắm hờ gật nhẹ. Tâm tư anh chia sẻ, tất cả như dòng suối ấm áp tưới tắm cõi lòng tôi. Anh từ bỏ tất cả, chống đối gia đình, từ bỏ cả Mạnh Phát… vì tôi.
– Anh… em không biết diễn tả hạnh phúc của em lúc này thế nào. Em là kẻ may mắn. May mắn vì được gặp anh, vì được anh yêu.
Khóe miệng khẽ cong, anh hôn lên trán, lên mũi, lên đôi mắt nhòa lệ. Lần đầu tiên từ khi quen anh, tôi cảm thấy gần gũi anh đến thế, cảm thấy hiểu anh đến thế, cũng chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa. Con người anh… có thế nào cũng vẫn đẹp, từ vẻ bề ngoài đến tận sâu thẳm tâm hồn.
Hít một hơi, tôi cong mắt cười, khẽ nháy một bên mắt mời gọi:
– Anh, đêm nay đẹp ngày… mình nặn con đi! Em muốn có một Lâm Đạt bé!
—
Một đêm ân ái mặn nồng yêu thương đầy ắp… hai gò má tôi ửng hồng trong nắng sớm. Ngày mới bắt đầu, một buổi sáng thứ bảy bình yên. Tỉnh dậy đã nghe mùi bò sốt vang thơm ngon, tôi nuốt ực một ngụm nước bọt. Từ lúc nào tôi đã thành chúa lười, ngủ dậy một cái có ngay đồ ăn vào miệng thế không biết?
Kết thúc bữa sáng ngon miệng bằng tách cà phê sữa nóng hổi. Lâm Đạt hướng mắt xem bản tin tài chính trên ipad. Ngồi đối diện anh, tôi thổi thổi tách cà phê, hai mắt ngắm nhìn anh không chớp. Nhớ ra chuyện tối qua quên không hỏi anh, lúc này liền hỏi:
– Anh, tổng công ty có giám đốc bộ phận mới… là ai vậy anh?
– Lưu Huy Khánh, giám đốc mới của bộ phận Chăm sóc khách hàng.
Nghe đến cái tên Lưu Huy Khánh, tôi suýt thì phụt cà phê vào mặt Lâm Đạt. Lưu Huy Khánh… sau một năm, hắn đã leo lên được vị trí này rồi sao?
Lâm Đạt nhàn nhạt nói tiếp, thái độ không có gì khác thường về Khánh:
– Cha cậu ta có mặt trong hội đồng quản trị của Mạnh Phát. Bản thân cậu ta cũng rất khá. Cơ hội phát triển của cậu ta ở Mạnh Phát là rất cao, dự đoán còn tiến xa.
Lâm Đạt hoàn toàn không biết Lưu Huy Khánh là kẻ thế nào. Còn tôi thì đã quá ấn tượng về hắn. Con người khó lường như hắn khiến tôi vừa bực mình lại vừa lo lắng khi biết hắn đang tiến rất nhanh. Lúc trước, hắn luôn muốn phá hoại mối quan hệ của tôi và Lâm Đạt. Có lẽ Linh San chẳng là cái gì với hắn, tôi nghi ngờ Linh San thuê hắn là không đúng. Hơn nữa khi ấy cô ta còn đang gặp nạn, nhất định không còn tâm trí mà thuê hắn. Có lẽ nào còn có kẻ đứng sau Khánh muốn phá hoại Lâm Đạt? Vậy mục đích thực sự của hắn là gì? Hai kẻ tôi nghĩ đến lúc này, chỉ có thể là hai người anh em cùng cha khác mẹ của anh.
Tôi ngường ngượng cùng lo lắng nói:
– Anh… em đã biết anh có hai anh em cùng cha khác mẹ đều nắm giữ chức vụ cao ở Mạnh Phát. Anh hãy cẩn thận với bọn họ, được không?
Lâm Đạt có chút sững lại nhìn tôi, sau đó anh gật nhẹ. Nhẹ giọng anh chia sẻ với tôi:
– Ba sắp sửa bàn giao vị trí tổng giám đốc Mạnh Phát cho Phạm Thiên Dương. Dương là con người tình bên ngoài đầu tiên của ba, ra đời trước anh một năm. Khi biết chuyện về người tình đầu tiên của ba, bà ta còn có đứa con trai lớn hơn anh, mẹ đau đớn đến mức tìm đến cái chết. Sau khi khỏe trở lại, mẹ đã tìm đến đánh ghen một trận rất khủng khiếp.
Khuôn mặt chuyển một màu tối đen như bầu trời trong giông gió, Lâm Đạt nhắm nhẹ đôi mắt mệt mỏi. Chuyện ngày xưa vẫn còn ám ảnh anh. Ngày đó, và cả bây giờ… mẹ con anh đều khổ sở vô cùng vì cái tính trăng hoa của ông Kiên. Dù hận bà Huệ đến kiệt cùng nhưng… có thế nào bà ta cũng đáng thương.
– Trên đời này, mẹ căm giận nhất là chuyện con ngoài giá thú. Anh mong em hãy thông cảm và tha thứ cho mẹ, có được không Quyên?
Lâm Đạt kéo tay tôi lại, ánh mắt tha thiết nhìn sâu vào mắt tôi, tìm lời nói mong hóa giải hận thù trong tôi đối với mẹ anh. Lúc này… thực tình tôi không thể nghe anh được nên lảng tránh ánh mắt anh.
– Còn… người con khác của ba anh là ai?
– Trần Kiến Quốc, giám đốc tài chính của Mạnh Phát. Cậu ta là con một ca sĩ. Mối tình say đắm quên hết luân thường đạo lý của ba. Mụ ta từng đe dọa chiếm lấy ba, đuổi mẹ con anh khỏi nhà họ Lâm khiến mẹ tức đến phải nhập viện.
Chó thật! Tôi suýt thì phun ra câu chửi. Sống trong cảnh như vậy, làm sao anh có thể nhẹ nhõm vui tươi như những đứa trẻ đồng trang lứa được? Ba đẻ chia sẻ tình cảm cho ba vợ ba con trai, cả ba luôn cố gắng tranh giành tình cảm của cha mình, cố gắng tranh giành vị trí làm chủ Mạnh Phát, chắc chắn tư tưởng ấy đã ăn sâu vào anh từ khi anh biết thế nào là hận thù bọn họ. Thời bây giờ mà cứ như phim cung đấu ngày xưa, nghĩ cũng cay, nhưng hoàn cảnh là thế rồi, chẳng thể tránh được. Chỉ trách cái máu trăng hoa của ông Kiên mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT