Không chỉ cùng mua đồ ăn, còn lăng xăng cùng làm bếp! Lâm Đạt, tôi biết anh có thể vào bếp, nhưng cùng làm thế này, vui đến nghẹt thở mất rồi! Đễn nỗi, cứ lóng nga lóng ngóng. Khi bàn tay ai kia đón lấy chiếc đĩa, sượt qua khuỷu tay tôi, rùng mình một cái.
Choang!
Tía má ơi, vỡ đĩa rồi!
Xót bộ đĩa đắt tiền lại hối hận muốn chết, tôi lập tức cúi xuống nhặt mảnh vỡ, sợ anh dẫm phải. Bàn tay phía sau lập tức xách gáy tôi lên.
– Thương tích đầy người còn chưa đủ sao?
Anh khẽ mắng, thế mà âm thanh vào tai tôi lại ngọt ngào như mật. Tôi gật gật, đẩy anh ra ngoài:
– Đừng lại đây, nguy hiểm. Anh đứng yên, em tìm chổi với gầu hót!
Đương nhiên anh không thể biết tôi để mấy thứ đó ở đâu. Vậy mà, anh đi theo tôi ra khu vực “nhà kho” tôi tự định ra gần toilet bếp, đón lấy chổi cùng gầu hót từ tay tôi. Đổ mảnh vỡ vào thùng rác, anh chau mày nhìn tôi, nhẹ giọng:
– Em còn yếu lắm, về phòng nghỉ đi. Để tôi làm nốt!
Thực tình, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống, anh sẽ làm bếp còn tôi thì nghỉ ngơi.
– Yên tâm, sẽ không hỏng đồ ăn. Tôi ở Mỹ vẫn tự làm mọi việc.
Đôi môi tinh xảo nhoẻn cười, khuôn mặt lạnh lùng bừng sáng, siêu siêu đẹp trai, làm con đàn bà dại trai trước mặt anh lại ngẩn ra nhìn. Ờ mà, anh vừa chia sẻ với tôi về anh. Mỗi ngày một ít, ngày lại ngày, chắc chắn rồi… tôi sẽ hiểu anh!
Tôi tủm tỉm, gật gật đáp:
– Thế em ngồi ở kia, xem xem anh nói đúng hay sai nhá!
Nói xong liền ra ghế ở bàn ăn, ngồi ngắm anh. Đường hoàng ngắm! Người kia khẽ e hèm một tiếng, trấn tĩnh lại, tập trung vào nguyên liệu. Tác phong làm bếp có vẻ chuyên nghiệp!
Một hồi, ba đĩa mặn, một đĩa rau liền lần lượt bày ra. Bữa ăn nhiều món thế này… quá thừa rồi!
– Em định để cá đến tối.
– Mua bao nhiêu, ăn hết bấy nhiêu. Ai đã nói thế nhỉ?
Dùng lời của tôi bắt bẻ, được! Anh gắp miếng cá hồi vào bát cho tôi, nhún vai:
– Không ăn hết, không cho đi học!
Tôi há miệng, hai mắt mở to nhìn anh, miếng cá hồi áp chảo to bự ngon ngọt liền nghẹn lại. Lâm Đạt ơi, nếu anh chủ động theo đuổi con gái, chắc chắn cô ta sẽ… theo đuổi ngược lại anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên, không cần phải làm những gì như anh đang làm với em đâu!
– Em… được đi học?
Ý là, em không cần phải sinh con cho anh sớm nhất có thể?
– Không phải em muốn học tiếp sao?
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, sợ ai kia đổi ý.
– Có! Em muốn!
– Vậy thì cứ học đi.
– Nhưng… còn sinh con?
Chẳng phải, kết hôn rồi, con cái là điều anh mong muốn nhất hay sao?
– Không vội.
AAA…
Từ lúc nào, anh đã thay đổi 180 độ vậy? Tôi khẽ rùng mình, lắc lắc đầu, còn tự cấu vào eo mình một cái để chắc chắn là mình không nằm mơ. Thế nhưng… ngay khi hiểu chuyện, tôi đã biết tại sao anh như vậy. Vì… chủ nhân của Mạnh Phát… đã ngoài tầm tay anh rồi. Ậm ừ gật đầu, miếng cơm trong miệng tôi có chút nghẹn. Vì tôi, anh đã từ bỏ tham vọng quyền lực cao nhất ở Mạnh Phát rồi. Lại còn để quyền lực đó rơi vào tay hai người anh em khác mẹ, chỉ sợ sau này, sống ở đó cũng khó.
– Anh… em xin lỗi.
Sống mũi cay cay, tôi cúi mặt, nhẹ giọng.
– Tại sao?
– Vì… nếu như em không đóng giả Hoài Phương, nếu như anh lấy một cô tiểu thư trâm anh thế phiệt đúng ý ba mẹ anh, mọi chuyện đã khác. Như vậy, tâm nguyện của anh…
– Tất cả đều là quyết định của tôi. Em không có lỗi.
Đạt khẽ lắc đầu, lại gắp một miếng bò hầm cho tôi.
– Không tăng năm ký, không đi học!
Ai kia bắt tôi từ bốn ba cân lên bốn tám cân mới cho đi học! Lâm Đạt quyết tâm vỗ béo tôi rồi! Mà con người này, nhất định làm gì cũng tốt! Được, đã không thể chống cự, vậy thì tận hưởng đi!
Liên tục những ngày sau đó, mỗi ngày một nhà hàng sang chảnh. Lâm Đạt đi làm về sẽ đưa tôi đi ăn. Muốn làm video khoe cuộc sống chanh sả mà anh không cho, có thể kiếm được tiền đó Lâm Đạt à!
Đêm đến, hộp bao cao su đỏ mặt kia vẫn còn cất trong ngăn kéo bàn trang điểm. Bởi vì, bác sĩ dặn phải chờ, nếu không sẽ ảnh hưởng sức khỏe. Anh cũng không vội, chỉ kéo tôi về lòng, cùng tôi chìm vào giấc ngủ say trên tay anh.
Ngắm nhìn gương mặt sát kề đang say ngủ, hạnh phúc của người phụ nữ được yêu… lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã cảm nhận được rồi. Sống mũi cay cay, giọt nước mắt hạnh phúc bỗng lăn dài trên má.
Lâm Đạt… em đã có một chút vị trí trong trái tim ấm áp của anh rồi, có phải không? Dù có thể… chỉ vì anh cảm thấy có lỗi, anh muốn bù đắp cho em những gì anh và mẹ anh gây ra… Dù bất cứ lý do gì… được ở bên anh, được anh chăm sóc, được gần gũi anh, em đều đang ngất ngây trong men say hạnh phúc, không dám đòi hỏi gì hơn nữa!
– Lại khóc sao?
Ai kia… tinh hơn cún! Tôi đâu có gây ra tiếng động, thế mà vẫn biết. Đôi mắt sâu thẳm khẽ mở, nhìn tôi thăm dò. Tôi gạt nước mắt, mỉm cười:
– Em đang hạnh phúc anh à. Đời người phụ nữ… chỉ mong được thế này thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT