Tôi không biết mình thiếp đi bao lâu, đến khi ngửi thấy một mùi thơm ngọt là lạ mới lơ mơ hai mắt. Không gian tràn ngập ánh sáng, ngày mới đã bắt đầu rồi…

Lâm Đạt múc một bát canh màu trắng trong. Cầm bát lên tay, anh ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng:

– Quyên, dậy ăn đi, phải ăn mới có sức.

Thái độ dịu dàng, khuôn mặt bơ phờ cùng hai mắt thâm quầng trước tôi… bất giác lòng tôi thắt lại. Anh đang chăm sóc tôi… dù cho tối qua tôi lạnh lùng đuổi anh đi. Có thế nào… tôi vẫn xót xa, vẫn đau lòng cho người đàn ông đáng sợ này. Trái tim ngu si vẫn đập những nhịp hướng về anh, không sao ngăn được.

Hốc mắt cay xè, tôi gạt dòng nước mắt nóng hổi vừa lăn, khuôn mặt quay về hướng khác, vẫn nằm im không động đậy. Cơ thể đau đớn là một chuyện, hận thù chất chồng mới khiến tôi khó lòng chấp nhận tất cả. Vẫn là bị hành hạ mà không thể bắt kẻ gây ra phải đền tội, nỗi uất hận dâng đầy khiến tôi không sao nuốt trôi được!

– Tôi đã cho bốn gã đó ăn đòn, gấp mười lần những gì cô phải chịu.

Tôi hừ nhạt, cảm giác tủi thân lại dâng lên, sụt sịt gạt nước mắt. Bọn chúng có làm ma làm quỷ gì thì cũng chỉ là tay sai của con quỷ đáng sợ kia. Nhưng… đương nhiên anh không thể làm gì bà ta.

– Mẹ tôi… bà ấy sẽ không dám làm gì nữa.

Lại thêm một lời cam kết bảo vệ… nhưng lúc này đã quá muộn rồi. Con tôi… ai có thể trả lại cho tôi? Bà ta hành hạ tôi chừng đó chưa đủ sao, còn muốn làm gì tôi nữa? Có cần thiết phải làm vậy không… khi tôi…

Bất chợt… bàn tay lạnh giá của tôi được hai bàn tay anh siết chặt. Thì ra… bàn tay anh ấm áp như vậy, ấm áp đến không ngờ… Anh đưa bàn tay tôi lên miệng… khẽ hôn vào lòng bàn tay trắng bệch! Toàn thân chấn động, tôi rùng mình, giương to hai mắt đỏ hoe nhìn anh.

– Quyên, chúng ta kết hôn đi.

Trên đời này, tôi vốn không tin vào ma quỷ, càng không tin vào cổ tích. Thế nên cũng chẳng thể tin… người đàn ông tôi say mê trong bất lực vừa mở lời cầu hôn tôi? Tôi biết… dù tôi có hận thù cay đắng, thậm chí có hóa thành tro bụi, tôi vẫn cứ yêu anh, vẫn chỉ cần có một cơ hội, sẽ đâm đầu lao về anh!

Anh gật nhẹ trước biểu hiện ngơ ngác của tôi, mím môi, nhẹ giọng:

– Em sẽ đồng ý, phải không?

Anh gọi tôi là “em”… Chưa từng như vậy… Trái tim tôi bỗng thót lên một nhịp rồi mềm nhũn. Cảm nhận hoang đường trôi đi, tôi lập tức trở về với hiện thực tàn nhẫn, rút tay về đồng thời gượng dậy, tựa lưng vào thành giường, nhìn sâu vào đôi mắt nâu sẫm khó dò đoán. Tôi muốn biết, tại sao anh lại quyết định như vậy!

Nuốt nghẹn một ngụm nước bọt, tôi tránh ánh mắt chăm chú của anh, mấp máy đôi môi khô khốc. Có thế nào… tôi vẫn muốn tự bảo vệ chính mình.

– Anh… không cần phải áy náy, phải thương hại tôi đâu! Bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi đã sợ anh, sợ mẹ anh đến phát run lên rồi! Thế giới của anh… tôi không với được!

– Thật ra, tôi có thể ép em, nhưng tôi muốn dùng cách này.

Anh mỉm cười, một thái độ chắc chắn là tôi sẽ đồng ý. Bất giác hai má nóng ran, tôi cũng không biết chính xác mình đang vui hay đang tức giận trước sự tự tin của anh, hay đang sợ hãi như những gì tôi nói, chỉ biết… trái tim đã gật đến cả trăm lần rồi!

– Đồ độc tài!

Tôi bực mình, nằm xuống, kéo tấm chăn mỏng lên ngực, quay lưng lại anh. Người kia cúi xuống, thì thầm:

– Ăn yến chưng đi, tôi đặc biệt nấu đấy! Hay… tôi xúc cho nhé?

Nham nhở! Tôi nóng ran mặt mũi, lắc lắc đầu. Anh phì một hơi nhè nhẹ bên tai tôi, cũng không ép tôi nữa.

Anh đứng dậy, định rời đi. Lúc này, tôi mới hít một hơi, lấy hết can đảm xoay người lại, nhìn xoáy vào anh bằng đôi mắt hoang mang. Sâu trong lòng, tôi vẫn rất sợ, vẫn không tin vào những gì đang diễn ra.

– Anh… tại sao anh lại quyết định lấy em? Còn cô tiểu thư Thủy Tiên gì đó… cả Linh San… bọn họ… thì sao?

– Em không cần quan tâm. Đó là quyết định của tôi.

Vẫn với phong cách “mặc kệ cô muốn nghĩ sao thì nghĩ”, anh chau đôi mắt sắc nhìn vẻ tàn tạ của tôi, nhàn nhạt dặn dò:

– Tập trung nghỉ ngơi dưỡng sức, khi em khỏe lại, chúng ta sẽ báo hỉ.

Dứt lời, anh lập tức bước khỏi phòng. Tôi cắn môi cắn lợi nhìn theo cho đến khi cánh cửa sập lại. Vẫn là ép buộc, vẫn không tránh khỏi cảm giác ấm ức, mà không thể làm gì được! Trên hết, trái tim tôi đang reo hò như bước vào đại tiệc, thật muốn móc tim ra ném đi vì bất lực với nó! Lâm Đạt… muốn cưới tôi, vì tôi là Lê Ngọc Quyên! Dù có vì bất cứ điều gì, lúc này, tôi không muốn nghĩ nữa.

Phải mất một tiếng, tôi mới có thể trấn tĩnh sau những giây phút chấn động Lâm Đạt gây ra. Bụng tôi cũng đã biểu tình… từ chiều qua gặp nạn đến lúc này, tôi chưa có gì vào bụng. Cơ thể vừa trải qua hút thai đau đớn, những cú đạp cú đấm như thép thâm tím mình mẩy, thực sự rệu rã, chỉ di chuyển cũng khó khăn. Tôi phải ăn, phải tự chăm sóc chính mình. Nếu đã không thể trả thù, vậy thì… chỉ có thể sống thật tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play