Đoàng! Cảm giác như có phát súng bắn thẳng vào tâm trí, tôi giả bộ ngơ ngác hỏi:
– Anh nói cái gì thế? Em… làm gì có gì? Anh cũng biết còn gì!
– Cô cho rằng tôi không biết cô vừa làm gì trong bệnh viện?
Chẳng có gì qua được cặp mắt cú vọ của Lâm Đạt. Nước mắt ấm ức lăn dài, tôi trừng mắt nhìn anh:
– Tôi đã hủy bỏ cam kết. Tôi sẽ không sinh con cho anh, nên con chỉ là của tôi thôi, anh hiểu chưa?
Với kẻ không thích nói lý thì chuyển sang dùng sức mạnh như Lâm Đạt, tôi nhanh chóng bị anh bế ngang người, bước ba bước đến chiếc xe hơi sang trọng chờ sẵn bên đường. Anh mở cửa sau, tống tôi vào trong, ngồi cạnh tôi, anh đóng sập cửa lại, ra lệnh cho tài xế ngồi trên ghế lái:
– Về khách sạn Memory.
Chuỗi ngày bị cầm tù… lại tiếp tục rồi sao? Tôi không muốn… không muốn làm một cái máy đẻ vô tri cho anh! Con tôi… tôi không muốn phải rời xa nó!
Tôi quay sang Đạt, hai mắt đỏ hoe van vỉ, hai bàn tay níu lấy khuỷu tay anh:
– Anh Đạt… anh tha cho mẹ con tôi được không? Anh có tiền có quyền, muốn có bao nhiêu đàn bà, có thể có bấy nhiêu, con cái với bọn họ cũng sẽ dễ dàng như với tôi thôi! Đừng ép tôi phải xa con tôi! Tôi xin anh! Nếu anh cứ ép tôi… tôi sẽ… sẽ chết cho anh vừa lòng!
– Cô trật tự đi!
Anh bực mình lừ mắt. Âm giọng hạ xuống có chút nhẹ nhàng, hai mắt sáng bừng không che giấu anh hỏi:
– Con… thế nào rồi?
Cha của con tôi… đang vui. Lòng tôi lại mềm nhũn ra rồi. Tôi ậm ừ, đôi môi cong lên tự hào không sao kiềm lại được, ngại ngùng tránh ánh mắt chăm chú của anh:
– Con… sáu tuần, có tim thai rồi…
– Rất tốt!
Anh thở hắt ra một hơi đầy thỏa mãn. Nếu như anh không phải là Lâm Đạt, rất có thể anh đã hò hét nhảy nhót tưng bừng rồi, nhưng vì anh luôn nhớ mình là ai, nên chỉ mím môi hài lòng. Đôi mắt trước tôi sáng bừng như giọt sương trong nắng sớm. Chưa bao giờ… tôi thấy anh vui như vậy. Trái tim vẫn cứ mềm như bún, chẳng có một chút ý chí chiến đấu nào.
Tôi cúi mặt, nhẹ giọng:
– Anh… tính thế nào… với nó?
– Sinh xong rồi tính.
Muốn chửi thề một tiếng! Con người này cố tình không nói đến mục đích cuối cùng là cướp con tôi, nên mới trả lời một câu nghe qua có vẻ thờ ơ, nhưng bản chất lại quá rõ ràng.
– Anh không nói, em không sinh!
Anh hừ một tiếng:
– Cô đừng quên cam kết kia vẫn còn hiệu lực. Tôi nói còn, tức là còn.
Lại ấm ức, tôi đỏ hoe hai mắt, bực mình lùi người lại, cách xa anh. Trong hoàn cảnh này, ai cũng có lý của người ấy, thế nên… kẻ nào mạnh, kẻ đó thắng. Tiếc rằng… kẻ mạnh lại không phải là tôi!
– Anh… định để ai nuôi con em? Hoàng Thủy Tiên à? À, mà anh cưới cô ta chưa thế?
– Đó không phải việc của cô.
Tôi chán nản không muốn tranh cãi với con người này thêm nữa, thở phì một hơi, ngả người ra ghế. Vì tôi hèn kém không xứng làm vợ anh, lại còn từng lừa cả đại gia đình anh, trên hết anh không yêu tôi, nên không đời nào anh cho tôi danh phận, đường hoàng ở bên tôi, cùng tôi xây dựng một gia đình. Chỉ là… vì muốn có một đứa con giống tôi mà anh ép buộc tôi như vậy, thật mệt mỏi!
– Trước mắt cô lo giữ sức khỏe, tập trung sinh con. Đẻ nó ra khỏe mạnh, tôi sẽ đưa cho cô thêm số tiền cô muốn, cứ nói con số.
– Em… sẽ không bán con mình, bao nhiêu cũng không!
– Tôi không muốn dùng biện pháp mạnh, nhưng chỉ cần tôi rút đội vệ sĩ về, chỉ sợ tai họa sẽ ập đến gia đình cô sớm thôi!
Tôi khẽ rùng mình khi nghĩ đến lũ người Hải Thành vẫn còn ôm mối thù chưa tiêu tán với tôi. Trong cuộc chiến giành con này, ai thắng ai thua đã quá rõ ràng rồi!
– Cô hãy dùng não đi. Việc danh chính ngôn thuận để cô nuôi con tôi là không thể.
Anh khẳng định thêm một lần hiện thực tàn khốc làm tim tôi đau thắt. Anh sẽ không bao giờ cưới tôi, danh chính ngôn thuận ở bên tôi! Con người này… lúc nào cũng thắng, làm cái gì cũng thắng.
Tôi nuốt nghẹn, đau đớn đến thấu tim thấu phổi, nhắm mắt lại… để mặc dòng nước mặn đắng lăn qua môi, gật đầu. Tôi chấp nhận rồi, chấp nhận phải sinh đứa con của riêng anh rồi.
– Cô hiểu là tốt. Từ giờ chịu khó dưỡng thai, sẽ có bác sĩ riêng đến chăm sóc cho cô.
Chẳng có tình yêu nào ở đây cả! Mọi chuyện kết thúc y hệt như lúc bắt đầu, không có gì khác, không thể nào tác động! Tôi sẽ thực hiện cam kết, sinh con cho một tảng băng, để tảng băng bế con tôi đi, huấn luyện nó thành một tảng băng y hệt. Tại sao… tại sao lúc này tôi không mê tiền đi, để mà hạnh phúc, để mà vui sướng? Tại sao lại cứ không thèm, dù bao nhiêu tiền cũng không thèm? Mà… chỉ thèm con, chỉ muốn có con thôi, dù con mới chỉ là một chấm nhỏ xíu trong bụng, vẫn cứ chẳng cần bất cứ cái gì ngoài con!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT