Tôi hừ một tiếng, cầm hộp cơm còn hơn nửa bước khỏi phòng. Vào khu vực toilet, lúc này tôi mới lao vào một phòng vệ sinh riêng biệt, đóng kín cửa lại để có thể một mình trấn tĩnh lại sau những phút giây đảo điên choáng váng.

Lâm Đạt và Linh San… làm gì trong bệnh viện phụ sản? Liệu… ai là người có thể cho tôi biết câu trả lời? Nhưng… dù câu trả lời có là thế nào, thì thái độ của Lâm Đạt tối qua, đôi mắt đỏ hoe của anh… tất cả đều khiến trái tim tôi quặn thắt!

Vã dòng nước lạnh giá vào mặt, tôi lau khô cả những giọt nước mắt. Chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể chấp nhận tất cả. Tôi không có quyền trách móc, không có quyền chất vấn, không có bất cứ quyền nào hết!

Thẫn thờ bước khỏi toilet, bất ngờ tôi chạm mặt Khánh. Anh ta… cố ý đứng đó chờ tôi sao? Con người này… dù chỉ mới tiếp xúc nhưng tôi cảm thấy anh ta không được an toàn! Gượng cười tôi bước qua mặt Khánh.

– Tối qua, chính nhóm bọn anh trông thấy Lâm Đạt và Linh San trong bệnh viện phụ sản.

Tôi khựng lại, quắc mắt với anh ta.

– Thì ra… chính các người đã tung tin đồn!

– Miệng lưỡi thiên hạ em có thể ngăn được không? Anh chỉ muốn cho em biết, chồng em không xứng đáng với em thôi!

– Anh…?

– Tình cờ bạn anh là bác sĩ điều trị cho Linh San. Việc cô ấy sảy thai ngoài ý muốn phải cấp cứu… chắc hẳn không phải là chuyện các bác sĩ y tá trong bệnh viện cần đặc biệt giấu giếm đâu nhỉ?

Tai tôi như ù đi trước những gì vừa nghe. Thực tình… mối quan hệ giữa Lâm Đạt và Linh San sâu nặng đến nhường này, sâu trong lòng… tôi đã nghĩ đến rồi. Lúc này… khuôn mặt tái nhợt của tôi không qua được mắt Khánh, anh ta khẽ hừ một tiếng trong cổ họng, nói tiếp:

– Cái thai được mười hai tuần, phải gây mê hút ra. Đến sáng nay, Linh San bất ngờ bị băng huyết. À, hiện tại sức khỏe đã ổn định.

Tôi long đôi mắt nhìn Khánh. Linh San… cô ta bị đau đớn khốn khổ như vậy, lẽ ra tôi phải vui mừng lắm chứ, phải hả hê rủa xả đáng đời đáng kiếp cô ta chứ? Vậy mà… tôi không quan tâm! Điều tôi quan tâm chính là… Lâm Đạt vẫn mãi chỉ là giấc mơ của riêng tôi. Trái tim, thân thể, tâm trí anh… tất cả đều là của người ta rồi. Đứa con của bọn họ không may mắn được thành người, nhưng bọn họ có thể có những đứa con khác mà. Hạnh phúc giữa bọn họ, vẫn chẳng có gì khác. Có chăng… là tình thương Đạt dành cho cô ta, sẽ ngày càng sâu nặng. Còn tôi… sẽ sớm biến mất khỏi cuộc đời anh, như chưa từng tồn tại. Chỉ nghĩ đến thế thôi, tự nhiên nước mắt lại không sao ngăn được. Đưa tay gạt nhanh giọt nước mắt vừa lăn, tôi sụt sịt nói:

– Anh chưa thấy anh trai lo cho em gái bao giờ à? Chồng tôi rất thương Linh San, cô ấy tội nghiệp không cha mất mẹ từ nhỏ, anh hiểu chưa?

Khánh nhếch nhẹ khóe miệng trước những lời nói bất nhất với thái độ của tôi, điệu nhếch miệng như thể nói với tôi, anh ta đã biết tỏng rồi.

– Cho em biết thêm nhé, chính miệng chồng em đã nói với bạn anh: “Xin bác sĩ hãy cứu vợ con tôi!”

Tôi trừng mắt nhìn Khánh, không sao cãi được câu nào. Trái tim như bị bàn tay ai bóp nghẹt, đau đớn đến khó thở. Một lời thừa nhận rõ ràng nhất, trong cơn hoảng loạn, Lâm Đạt đã thừa nhận với cả thế giới: Cái thai trong bụng Linh San là của anh. À, anh còn nhận cô ta là vợ anh nữa đấy. Phải rồi, anh không sai. Người vợ thực sự của anh là cô ta, không phải tôi. Vì cô ta, anh có thể làm tất cả kia mà. Hóa ra… con người kín kẽ như anh cũng có lúc chịu đầu hàng trong giây phút hoảng loạn.

– Tôi không tin! Anh đừng có bịa đặt để chia rẽ tình cảm của vợ chồng tôi! Đừng để tôi báo cáo cấp trên cho anh nghỉ việc!

Chút sĩ diện, chút lý trí còn sót lại, tôi đanh giọng gắt lên. Khánh nhe răng cười, giơ hai tay lên đầu hàng.

– Em cần nhân chứng, anh có nhân chứng: bác sĩ Lê Trung Đức, khoa Hồi sức Cấp cứu, bệnh viện Phụ Sản 01, em hỏi anh ấy sẽ rõ. Nhưng… nếu em cứ dứt khoát không muốn tin anh hay không muốn thừa nhận sự thật thì ok, anh sẽ không nhắc lại chuyện này.

Tôi quắc mắt chất vấn:

– Đừng nói… có kẻ thuê anh đến phá vợ chồng tôi đấy nhé!

Khánh nhướng mày, không phủ nhận cũng không khẳng định. Anh ta xoay người, nhẹ bước trở lại phòng làm việc. Cho đến lúc này, gần như chắc chắn anh ta do Linh San thuê. Mục đích của cô ta, là khẳng định vị trí của cô ta trong lòng Lâm Đạt trước tôi, khắc sâu nỗi đau trong tôi, cũng để dằn mặt tôi đừng hi vọng cướp được Lâm Đạt khỏi tay cô ta. Chuyện đến nước này rồi… tôi còn có thể nghĩ gì được nữa? Lâm Đạt có thể nào bị cướp khỏi cô ta không, e rằng cả đời này cũng chẳng ai có thể, nói gì con sâu cái kiến nhỏ bé là tôi. Trên hết, suy nghĩ cướp anh đi… có thế nào vẫn khiến tôi không đồng tình. Tôi không muốn là kẻ cướp, không muốn cướp đoạt hạnh phúc của bất cứ ai, dù cho kẻ đó có khiến tôi hận thù thế nào đi chăng nữa. Nếu hạnh phúc bên anh có thể cướp đoạt, thì rồi một ngày, nhất định sẽ có kẻ khác cướp đoạt mất hạnh phúc mà tôi có với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play