– Anh, kẻ hại em… là ai vậy?
Tôi không hiểu sao mình lại tức giận. Có phải vì… sâu trong lòng tôi đã hiểu, anh cố tình bao che cho kẻ đó… trước tôi?
Yết hầu dịch chuyển, Đạt nhàn nhạt trả lời. Hai mắt anh vẫn tập trung nhìn đường, dường như anh không coi trọng đáp án.
– Vị trí trước cửa căn phòng A360 không có camera nên không thể biết kẻ nào đặt biển giả cũng như cướp túi xách rồi đẩy cô vào trong đó. Ánh khai cô ta không có chủ ý hại cô, cô ta có bằng chứng là cuộc điện thoại với trưởng nhóm Kỹ thuật phân xưởng 36. Bọn họ vô can.
Tôi cắn chặt răng vào môi ấm ức. Chẳng lẽ… chuyện như vậy… cứ thế ngậm bồ hòn, cứ thế cho qua sao? Tôi không chấp nhận, không cam tâm! Hốc mắt cay xè, tôi sụt sịt. Cơn ấm ức khiến tôi chẳng còn chút lý trí, lập tức quắc mắt nhìn Đạt, phun thẳng những gì đang nghĩ trong đầu:
– Có phải Lâm Linh San đứng sau tất cả? Cô ta cố ý muốn em biến mất, nhưng anh bao che cho cô ta, có đúng không?
Lâm Đạt thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh anh trở về vẻ lạnh lùng, đanh giọng:
– Đừng có suy diễn!
Tôi hừ nhạt một tiếng, quay đi. Cảm giác tức giận khiến cơ thể tôi vô thức run lên. Tôi có thể làm gì… có thể làm gì đây khi người đàn ông quyền lực bên cạnh tôi làm mọi cách dung túng bao che cho cô ta? Có thế nào… vị trí của cô ta, nhất định là tuyệt đối trong trái tim anh. Vì tình yêu, con người ta còn có thể nhận tội thay cho đối phương, thậm chí có thể chết vì người mình yêu, bao che thế này… có tính là gì chứ? Nuốt nghẹn trong cổ họng, tôi buông thõng hai vai chấp nhận, chỉ biết dặn bản thân mình, từ lúc này, tôi cần phải mạnh mẽ, phải cảnh giác hơn để bảo vệ chính mình trước kẻ thù. Khi bên tôi, không có một ai.
– Chuyện nguy hiểm xảy đến với cô, sẽ không lặp lại.
Đạt trầm giọng, âm giọng vững vàng đáng tin cậy như một lời cam kết, hàm chứa trong đó cả sự cam chịu. Tôi có chút ngỡ ngàng, cơ thể bất chợt bần thần, chẳng rõ cảm xúc trong lòng là thế nào. Một lời hứa từ Lâm Đạt, anh sẽ bảo vệ tôi… sẽ không để nguy hiểm đe dọa tôi, không để tôi sống trong sợ hãi. Đáng lẽ tôi phải vui lắm chứ, vậy mà… sâu trong lòng, tâm tư tôi lại trĩu nặng. Lời hứa ấy giống như… anh thay mặt Linh San gửi lời xin lỗi đến tôi, mong tôi tha thứ cho cơn ghen tuông bồng bột của cô ta.
Trấn tĩnh lại sau những giây căng cứng, tôi khẽ gật đầu. Tôi có quyền gì để đòi hỏi, khi tính mạng tôi… vốn dĩ đã thuộc về anh? Anh áy náy với tôi, nên anh ra sức bảo vệ tôi, có phải vậy không? Có phải như vậy… đã quá đủ để tôi phải mở một lời… cảm ơn anh?
Thở khẽ một hơi, cảm giác ấm ức như được Đạt xoa dịu từ lúc nào, tôi nhẹ giọng: .
||||| Truyện đề cử:
Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày |||||
– Em từng nói… em làm ma, nhất định sẽ bám theo oán anh. Nhưng… em không muốn làm ma. Thế nên, em tin anh đấy!
Người bên cạnh có chút thở ra nhẹ nhõm. Đạt gật nhẹ, không nói thêm câu gì. Khoang xe chìm vào yên tĩnh. Khẽ lắc đầu, tôi mệt mỏi ngả người ra chiếc ghế êm ái, lặng lẽ ngắm nhìn dòng người vội vã di chuyển trong ánh hoàng hôn vàng vọt. Tôi không muốn dằn vặt anh, bởi vì… tôi hiểu vị trí của mình ở đâu.
– Về nghỉ ngơi một lát, tối đi ăn.
Đạt bất ngờ đề nghị. Còn đang mông lung nhưng hai tai tôi lại lập tức dỏng lên, vô thức nuốt ực một ngụm. Người đàn ông siêu lạnh lùng kia… vừa mở lời rủ tôi đi ăn ngoài? Đương nhiên, tôi có bị ngu cũng không thể từ chối sức hấp dẫn của lời mời này. Long lanh hai mắt quay sang anh, tôi gật một cái thật sâu, không quên hỏi:
– Sao… lại đi ăn ngoài?
– Có đi không?
– Có! Tất nhiên là có!
Tôi nghiêm túc khẳng định thêm một lần. Người kia bĩu nhẹ môi, có chút cười, hai mắt vẫn tập trung nhìn đường:
– Tưởng cô chê ăn ngoài không tốt, không ngon bằng cô làm?
Haha… sao Lâm Đạt có trí nhớ siêu phàm thế nhỉ?
– Thì… tùy chứ!
Một câu trả lời tự nhận là thông minh. Ăn sáng thì đơn giản, làm tí là xong, nhưng ăn tối ở nhà hàng sang chảnh với Lâm Đạt, là một phạm trù hoàn toàn khác hẳn!
Tinh thần như được nạp dopping, lập tức tăng lên ngùn ngụt. Cay con nhỏ kia ư, chưa biết đứa nào cay hơn đứa nào nhá! Người thương ăn ngủ bên người đàn bà khác, rồi lại ra sức bảo vệ cô ta khỏi nanh vuốt của mình. Cay lắm phải không Lâm Linh San? Nghĩ rồi… tôi lại tự cười mình. Ý thức cạnh tranh ngùn ngụt thế này, mà còn to mồm nói mình không thèm tranh giành đàn ông? Nhưng… người mà tôi đang tranh giành… có phải anh cứ luôn cho tôi hi vọng hay không? Muốn gạt đi, muốn từ bỏ, vậy mà… ai kia cứ “mời mọc” người ta ở gần! Cái này… chính là thả thính… ở hẳn một đẳng cấp cao nhất! Muốn ghét mà không ghét nổi!