– Anh Đạt, chị dâu, hai người đã về rồi à?

Lâm Đạt không trả lời, chỉ bước thẳng về phía cô ta. Theo ngay sau Đạt, là tôi, ngài ngại gật đầu với cô gái trẻ đó. Hai tiếng “chị dâu” có nghĩa, cô ta là em gái Đạt? Có điều, đám cưới hôm qua tôi không thấy cô ta. Chẳng hiểu sao, giây phút Đạt chạm mặt cô ta, dường như ánh mắt cô ta có chút gì đó… phong tình lưu luyến, lại cả trách giận ẩn tàng trong đó? Tôi khẽ rùng mình. Ây da, tôi tưởng tượng cái gì thế?

Cô ta cũng theo chúng tôi vào phòng khách sang trọng, nhỏ giọng dặn dò người làm. Người nhanh chóng lên nhà gọi ông bà chủ, người thì nhanh tay rót trà. Hương thơm của trà sớm bao bọc quanh phòng khách vừa cổ kính vừa hiện đại.

Bà Huệ mẹ Đạt bận áo dài nhung, choàng khăn len bước ra, phong thái vừa sang trọng lại vừa quyến rũ. Bà ấy rất đẹp, gọi là mỹ nhân cũng không quá đáng. Đạt may mắn thừa hưởng nét đẹp ấy từ bà. Kẻ như anh ta, trên đời có bao nhiêu may mắn, được hưởng bấy nhiêu.

– Hai con về sớm thế, sao không ngủ thêm đi?

Thật là khéo léo đẩy thuyền cho đôi trẻ! Người mẹ này rất ưng ý với cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, không có nửa điểm nghi ngờ.

Lâm Đạt mỉm cười. Anh ta luôn giữ một vẻ đạm mạc với tất cả, cả với mẹ của mình thì phải.

– Chúng con không muốn ba mẹ và Linh San đợi lâu.

Lời vừa dứt, ông Kiên ba Đạt cũng bước vào phòng, nhìn hai vợ chồng trẻ ngồi trước mặt liền cười hà hà:

– Hai con ở lại ăn trưa chứ, để ta bảo người làm chuẩn bị?

Phong thái đĩnh đạc này nhất định Lâm Đạt thừa hưởng từ ba mình. Sự hoàn hảo của hoa tuyết.

Lâm Đạt nhấp môi ngụm trà ngọt ấm:

– Chúng con xin phép gặp ba mẹ một lát rồi sẽ đi.

Cô tiểu thư vui vẻ kéo tay bà Huệ ngồi xuống đối diện tôi, ánh nhìn cô ta có gì đó như soi mói dù giấu giếm bằng một nụ cười chào đón. Bà Huệ vỗ vỗ tay cô ta cưng chiều, nhẹ giọng:

– Hoài Phương chưa gặp em Linh San phải không? Hôm qua bà nội trở bệnh, giữ con bé lại, thành ra con bé không tham dự đám cưới của anh trai được!

Cô ta đúng là em gái Lâm Đạt, có tên Linh San. Tuy nhiên lại không có nét nào của ba người còn lại trong nhà.

– Chị dâu xinh đẹp thật đấy, thảo nào… Chị không biết thôi, anh Đạt kén chọn lắm, nhà giới thiệu bao người mà không được!

Linh San vừa nói vừa liếc Lâm Đạt, thế quái nào tôi lại cảm thấy… là cái liếc yêu của một cô gái say đắm anh ta? Điên mất thôi!

Lâm Đạt lo lắng nhíu mày:

– Sức khỏe của bà thế nào rồi mẹ?

– Bà đỡ nhiều rồi, hai con lên phòng thăm bà sẽ yên tâm!

– Vậy chúng con lên gặp bà luôn bây giờ!

Thái độ bồn chồn của Lâm Đạt thể hiện rõ, anh ta rất thương bà nội. Có lẽ cả nhà giấu anh ta chuyện bà bệnh để đám cưới diễn ra tốt đẹp, giờ mới cho anh ta biết. Tôi theo Đạt lên tầng ba, Linh San không theo nữa. Ngoái đầu nhìn xuống, bất chợt tôi gặp ánh mắt sắc lẹm đầy căm hận của cô ta dõi theo tôi. Cái… cái quái gì đang diễn ra thế này?

Bà nội Lâm Đạt năm nay hơn tám mươi tuổi, mái tóc bạc trắng nhưng đôi mắt còn tinh anh. Bà nhìn tôi một lượt, hài lòng kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu tôi:

– Ta còn sống dai lắm, còn bế chắt nữa chứ? Cái thằng… lúc nào cũng chỉ sợ bà chết!

Nỗi sợ trong lòng Lâm Đạt… là thế này sao? Tôi cười cười, diễn một chút cho anh ta yên lòng:

– Con thấy bên Nhật cụ bà một trăm còn đi tư vấn sắc đẹp cho mọi người. Bà còn trẻ, còn khỏe ạ!

– Cái con bé này, mồm mép quá, giống ông Vĩnh hay bà Liên đây chứ?

Giống hai ông bà ấy chắc tôi đã bỏ trốn theo trai mặc kệ bố mẹ ra sao rồi!

Tôi tủm tỉm đáp:

– Con chỉ nói sự thật thôi bà ạ. Dứt khoát bà bế được hai tay hai đứa chắt!

Bà nội Đạt nhướng mày, cong mắt cười:

– Hà hà… con bé khéo nịnh! Tồ tẹt như thằng Đạt mà cũng biết chọn vợ đấy nhỉ? Bà sợ nhất mấy đứa tiểu thư ỏn ẻn, cả ngày chẳng nói được câu nào vui vẻ!

Dường như… ánh mắt Đạt nhìn tôi có một tia ấm áp, tôi lập tức cúi mặt không dám nhìn anh ta thêm nữa. Tôi sợ… sợ mình hoa mắt. Tôi có cảm giác sáng nay tôi bị hoa mắt rất nhiều lần.

Đạt trầm giọng:

– Bà, con nghe nói hôm qua bà trở nặng, hôm nay gặp bà thế này, con rất mừng.

Bà nội Đạt ho lên mấy tiếng, nhưng âm thanh này… nghe rất giống… giả vờ:

– Khụ khụ… lạnh quá… ta đau ngực đó!

– Bà cứ ra ngoài làm gì?

– Ông con gọi ta…

Sắc mặt Lâm Đạt liền chuyển màu xám ngoét. Bà nội Đạt mím môi cười hài lòng, xua tay:

– Nhưng ta chưa đi ngay được đâu, còn phải bế chắt. Nhất định phải bế hai tay hai đứa!

Thêm vài câu chuyện xoay quanh việc… dưỡng da làm đẹp. À thì tôi từng làm tư vấn viên mỹ phẩm một thời gian, nên là đầy kinh nghiệm, bà nội Đạt cứ gọi là tít mắt nghe. Lâm Đạt ơi, bà anh còn trẻ trung yêu đời lắm nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play