“Thu thủy thì chí, bách xuyên quán hà; kính lưu chi đại, lưỡng sĩ chử nhai chi gian, bất biện ngưu mã. Vu thị yên hà bá hân nhiên tự hỉ, dĩ thiên hạ chi mỹ vi tẫn tại kỷ. Thuận lưu nhi đông hành, chí vu bắc hải, đông diện nhi thị, bất kiến thủy đoan.”
Thiếu niên áo đỏ vén gấu quần ngâm chân trong nước, trường kiếm cắm bên chân, nhìn biển rộng vô tận tự nhủ: “Ta đúng là hà bá ếch ngồi đáy giếng, nay thấy biển Đông Cập mới biết cảnh đẹp tuyệt mỹ trên thế gian.”
Hắn đang tự cảm khái lại nghe bên cạnh vang lên một tiếng cười ‘xì xì’. Hắn xoay người lại, thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo vải đang ngồi xổm cách mình không xa, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Làn da cô bị gió biển thổi suốt ngày đêm nên đã hơi ngăm đen, thế nhưng cặp mắt vẫn sáng ngời như châu ngọc. Đôi mắt nhìn quanh, mỉm cười dịu dàng. Bên cạnh cô bé là một cái giỏi trúc, bên trong là một số vỏ sò vừa nhặt được trên bờ cát.
Thiếu niên áo đỏ gãi đầu một cái: “Cô nương, ta là người đất liền chưa từng thấy biển. Lần này được thấy không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, khiến cô cười chê rồi.”
Cô gái đứng dậy, vung vẩy giỏ trúc trong tay, đổ một ít nước biển trong đó ra, cười nói: “Hiểu rồi, nói chuyện nho nhã, vừa nghe là biết công tử thế gia trong đất liền rồi. Có điều, ngươi chỉ mới thấy một chút thôi. Phải thật sự ra biển, chứng kiển biển rộng vô tận mới coi là thật sự thấy biển Đông Cập.”
Thiếu niên áo đỏ hỏi: “Hả? Nghe cô nương nói mà ta cũng thấy ngứa ngáy, cô nương từng ra biển chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT