Trong một trang viên kiểu cổ xưa, Ninh An Thành ngồi đối diện Diệp Minh Uyên, cùng nhau chơi cờ.
Ninh An Thành đặt một quân cờ trắng xuống, mở lời: “Cậu, cậu nói xem, con bé Tử Kỳ bây giờ như thế nào rồi?”
Diệp Minh Uyên vẻ mặt đăm chiêu, đặt một quân cờ đen xuống, nói: “Con bé rất thông minh, hẳn là không có việc gì đâu.”
Ninh An Thành cầm lên một quân cờ trắng khác, nhìn bàn cờ trước mặt, suy nghĩ một chút rồi đặt quân cờ xuống: “Cậu nói cũng phải. Bình thường đều là nha đầu đó ức hiếp người khác, lúc nhỏ cháu còn bị em ấy đè đầu ra đánh suốt đấy thôi.....”
Diệp Minh Uyên lại đặt một quân đen xuống: “Cái đó là do cháu học võ không đến nơi đến chốn, cha cháu dù gì cũng là phó tư lệnh trong quân đội, đánh không lại một đứa trẻ nhỏ hơn mình, đúng là mất mặt.”
Ninh An Thành khoé miệng giật giật, nhưng vẫn không thể phản bác: “Được rồi, không nói vấn đề này nữa. Nhưng mà, cậu, cậu thật sự không lo lắng cho em ấy sao?”
Diệp Minh Uyên thở dài: “Nói không lo thì chính là nói dối rồi. Nhưng còn có thể làm gì được đây, chuyện này ta vô pháp can thiệp vào.....”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT