Đã bắt đủ số lượng Kim Tuyến xà, Ngân Y xà cũng đã đến tay, ba loại mật rắn mà Mộc Xuân Phong nhắc tới chỉ còn một loại cuối cùng.
Thiết Lưu Ly.
Đô đốc của thành phố Đông Cập Hải tiền triều từng viết trong “Đông Hành Hải Vực chí”, từng có người đi qua đảo Ngân Xà tới đảo Lưu Ly, cuối cùng chỉ có một người trở về. Người đó nói trên đảo Lưu Ly có rắn lớn, con mắt to như đèn lồng nhưng không thấy gì, khứu giác và thính giác lại hết sức nhạy bén, có thể há miệng nuốt trọn một người trưởng thành. Hơn nữa cơ thể nó cứng rắn như sắt thép, đao thương đâm không vào.
Thế nhưng lúc ấy người đó đã phát điên, sau đó còn nói đó không phải là rắn mà là rồng. Có điều dù sao cũng là quái vật ở đảo Tam Xà xa xôi, hơn nữa cho dù nó có tồn tại thật không, ít nhất cũng khó đối phó, cho nên không ai tìm kiếm kết quả này.
Mộc Xuân Phong đắc ý nói: “Ta là người đầu tiên.”
Lôi Vô Kiệt hỏi: “Chưa ai đến đó thử à?”
Mộc Xuân Phong lấy từ trong lòng ra một chai thuốc đưa cho mọi người: “Có, nhưng rất khó tới đảo Lưu Ly, bởi vì có sương độc, người bình thường chỉ lên đảo mười bước là hôn mê. Cho nên mới cần cái này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT