Sự xúc động dâng lên trong lòng, Hà Lạc Hồng Đào rưng rưng nước mắt, cầm chén canh ăn một cách ngon lành. Vì thế, nàng không nhận ra Hà phu nhân vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm không rời mắt như muốn giám sát. Đợi đến khi Hà Lạc Hồng Đào ăn hết chén canh, bà ta mới rời đi. Khi đó, Hà Lạc Hồng Đào bỗng cảm thấy toàn thân mệt mỏi nên không chú ý đến dáng đi vội vã của mẫu thân. Nàng càng không hề biết được, khi cánh cửa phòng đóng lại, Hà phu nhân đã nở một nụ cười vô cùng quỷ dị. Chỉ có linh hồn trong suốt của Hà Lạc Hồng Đào đang lơ lửng trên không mới biết được, chén canh kia đã bị Hà phu nhân để thêm một lượng thuốc Cuồng Hoan Loạn Dục nhiều gấp đôi so với bình thường.
Linh hồn trong suốt của Hà Lạc Hồng Đào cuống cuồng đến bay loạn xạ. Nhưng tất cả cố gắng đánh động và báo hiệu của nàng đều vô ích.
Hà Lạc Hồng Đào bằng xương bằng thịt trong giấc mộng kia, sau khi ăn xong chén canh, thì cả người rã rời, hơi nóng lại cồn cào khuấy động tại nhiều nơi trên cơ thể. Khó chịu quá. Bứt rứt quá. Khô nóng quá. Hà Lạc Hồng Đào muốn gọi tỳ nữ chuẩn bị nước lạnh để nàng ngâm mình cho dịu bớt hơi nóng kỳ quái kia. Nhưng đôi môi đỏ mọng của nàng đã không thể mở ra nổi để cất lên tiếng gọi nào. Hà Lạc Hồng Đào lảo đảo ngã vật xuống giường và vật vã chìm vào giấc ngủ mà cơ thể vẫn còn đang bị cơn xúc cảm kỳ lạ dày vò.
Trong mơ hồ hoảng loạn, Hà Lạc Hồng Đào lại chìm vào một cơn ác mộng khiến nàng vừa sợ lại vừa thẹn. Lần này, cảnh vật không còn là căn phòng xa lạ và kỳ quái ở nơi nào đó mà nàng không biết nữa, mà trở thành khung cảnh quen thuộc nơi hoa viên của Hà gia trang. Hà Lạc Hồng Đào nhận thấy nàng đang đứng trước mặt của Lâm Đại Nghĩa như lúc ban chiều. Thế nhưng lúc này Lâm Đại Nghĩa lại không đứng cách nàng một khoảng chỉ dám dùng ánh mắt suồng sã nhìn nàng như trước nữa. Chàng ta đang đứng sát vào nàng, da kề da, thịt chạm thịt. Bàn tay của Lâm Đại Nghĩa lại đang thực hiện hành động đáng sợ mà Hà Lạc Hồng Đào đã trông thấy Lãnh Đông Phong từng làm trong cơn ác mộng trước đó. Chiếc áo mỏng manh của Hà Lạc Hồng Đào đã bị Lâm Đại Nghĩa xé toạc một mảng, để lộ một vùng da thịt nõn nà trắng muốt ửng hồng như cánh hoa đào thẹn thùng trong giá lạnh. Men theo đường vải rách ấy, Lâm Đại Nghĩa vuốt ve làn da mịn màng của Hà Lạc Hồng Đào khiến những lằn ửng hồng hằn rõ trên làn da tuyết trắng trông càng thêm quyến rũ. Đôi tay của chàng ta còn lần mò đến chỗ ngọn đồi no tròn của Hà Lạc Hồng Đào, túm lấy hai hạt nhụy hoa mà mân mê, cấu véo.
Hà Lạc Hồng Đào hổn hển thở dốc theo từng cái vuốt ve của Lâm Đại Nghĩa. Dù đã từng nằm mơ trải qua cơn ác mộng tương tự như thế vào ban trưa, nhưng lần này Hà Lạc Hồng Đào cảm thấy vô cùng kinh tởm và hoảng sợ. Có lẽ bởi vì kẻ đang thực hiện những hành vi mạo phạm nàng không phải là Lãnh Đông Phong chăng? Hà Lạc Hồng Đào muốn vùng vẫy, giãy giụa, muốn bỏ chạy, muốn chống cự,… nhưng cơ thể của nàng như không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể mềm nhuyễn quằn quại trong vô lực, mặc cho gã đàn ông kia dày xéo, vần vò.
Những xúc cảm do Lâm Đại Nghĩa mang đến lần này vẫn còn vô lạ lẫm và kỳ diệu đối với Hà Lạc Hồng Đào. Hành động của Lâm Đại Nghĩa lúc này thậm chí còn thô bạo và điên cuồng hơn cả Lạc Đông Phong trong cơn mơ trước đó. Hà Lạc Hồng Đào vừa sợ hãi, thẹn thùng không muốn chàng ta làm như thế với nàng, nhưng đồng thời, nàng lại vô cùng xấu hổ và uất giận khi nhận ra thân thể của mình lại thầm chờ đón, khẩn thiết mong chàng ta đừng ngừng lại. Điều ấy khiến Hà Lạc Hồng Đào như bị giằng xé giữa hai tâm trạng mâu thuẫn vô cùng. Và Hà Lạc Hồng Đào chỉ có thể bừng tỉnh ra khỏi tâm trạng hỗn độn kia khi Lâm Đại Nghĩa trong cơn mơ đã xé toang manh vải cuối cùng còn sót trên thân thể của nàng.
Vóc dáng nuột nà uyển chuyển như ngọc tạc không một chút tì vết nào của Hà Lạc Hồng Đào đột ngột bị phơi bày ra trong trống trải. Nàng kêu lên một tiếng thảng thốt, hốt hoảng dùng cả hai tay che lại đôi gò bồng đảo nhô lên cao vút. Nhưng Hà Lạc Hồng Đào không còn cần phải có hành động dư thừa như thế nữa, vì Lâm Đại Nghĩa đã nhào tới, không cho nàng cơ hội để che chắn bất cứ chỗ nào trên thân thể ngọc ngà.
Manh vải bị xé rời bây giờ đã trở thành sợi dây, trói nghiến hai tay của Hà Lạc Hồng Đào vào một gốc cột của đình thủy tạ, rồi lại trói hai chân của nàng vào chân bàn đá ở giữa đình. Tư thế này khiến cho thân thể tuyết trắng của Hà Lạc Hồng Đào hoàn toàn lộ rõ ra không thể che giấu. Tư thế này quá quen thuộc, giống hệt với tình huống lần trước trong cơn ác mộng. Hà Lạc Hồng Đào nhanh chóng đoán được ngay rằng Lâm Đại Nghĩa đang muốn làm gì. Hà Lạc Hồng Đào sợ hãi, kêu van thảm thiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT