Nơi thần y đang ở là một sơn trang tên Lạc Mai, nằm trên một sườn núi ngoại thành Phong Hải, khoảng cách không gần lắm, cũng may Mục gia sắp xếp xe ngựa chứ không phải cuốc bộ.

Lúc này mọi người đang nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, mấy người kia tụm lại một chỗ, dắt ngựa uống nước.

"Ta nghe nói sơn trang Lạc Mai ban đầu thuộc về một vị thần y họ Phong, giờ lại đến thần y họ Thánh, ngươi nói xem có phải nơi này địa linh nhân kiệt, nên mới có nhiều thần y như thế?"

"Linh kiệt cái rắm!" Bên cạnh đáp lời, "Trị bệnh cứu người mà chọn cái nơi rách nát thế này, nếu mà thật sự có gì không hay xảy ra, chỉ e đi được nửa đường thì đã về chầu Diêm Vương rồi."

"Lão Tứ người mắng gì đấy, như thế thì mới có thành ý. Thần y cũng có cái giá của thần y, nếu mà con chó con mèo gì cũng tới tìm ngài thì sao mà được."

Lão Tứ bị gọi lên thì hừ một tiếng, quát: "Ông mày mặc kệ hắn có phải thần hay không, lần này chúng ta mất nhiều công sức như vậy, đến mức đại ca còn phải nhận lỗi với Xú bà nương đó, không thể tay không ra về được. Đến lúc đó giả vờ đau đầu thêm vài ngày nữa, ít nhất cũng phải lừa được hắn mấy bao dược liệu tốt."

"Ta nói ngươi đúng là không có tiền đồ, nếu được việc còn phải để ý mấy đồng bạc lẻ dược liệu đó à?"

"Được rồi." Mặt thẹo bên cạnh nói, "Uống nước xong thì lên ngựa thôi, đứa nào mà lắm miệng làm hỏng chuyện, đừng mong lão tử cho hắn sống thoải mái."

Trên suốt đoạn đường Tinh Hà đều duy trì một khoảng cách không xa với bọn họ để quan sát tình hình, mắt thấy sắp tới sơn trang Lạc Mai, những người phái Tuyệt Thiên trước sau chưa từng tiếp cận, mới dần yên lòng. Hiềm một nỗi vừa nãy bất cẩn nghe được bọn họ dường như có mục đích khác, trong lòng lại nhiều lên một tầng tò mò.

Chả trách trong thoại bản thường nói giang hồ lắm thị phi, từ lúc bước vào thành, đúng thật là chưa có một phút yên bình.

Dung Thất ngồi trên một tảng đá, dựa vào thân cây chợp mắt, Tinh Hà lắc lắc cánh tay y, đưa một chút nước hồ.

"Sư phụ, sắp tới nơi rồi, có lẽ chúng ta chỉ nghĩ nhiều thôi."

"Đám tiểu tử kia đúng là may mắn, có thể làm cho đồ đệ bảo bối của ta đi theo làm bảo tiêu suốt cả dọc đường." Dung Thất sảng khoái nhận nước uống một ngụm, cố ý chớp chớp mắt, "Không có việc gì... tất nhiên là tốt nhất."

Lão Tứ bị mấy người mặt thẹo giáo huấn liền trở nên im lặng, thi thoảng nói lải nhải một hai câu, cuối cùng ngậm miệng không nói năng gì. Tinh Hà đi theo sau bọn họ, nhìn thấy thân hình lắc lư trên lưng ngựa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

"Tới sơn trang Lạc Mai rồi!" Không biết ai hô lên một tiếng.

Một cánh cửa gỗ cổ kính xuất hiện trước mắt mọi người, không trang trí cầu kì, không biển hiệu không hoành phi, chỉ có một cây mai trồng ngoài sân, mùa này cây còn chưa đâm chồi, xa xa nhìn như đi một nét chì trên tranh vẽ.

Đang lúc gã sai vặt chuẩn bị gõ cửa, trong đội ngũ đột nhiên có người ngã xuống.

"Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ!" Mặt thẹo nhanh chóng lao lên kiểm tra, chỉ thấy mấy gương mặt trên đất đã tím tái, đôi môi thâm đen, đã bất tỉnh nhân sự.

Mặt thẹo lúc này hét lớn một tiếng, hai mắt trợn trừng đỏ ửng: "Trúng độc, bọn nọ nhất định là trùng độc! Là ai hại huynh đệ ta? Là ai?!" Hắn xoay người nhìn chằm chằm những người phía sau, trong mắt bỗng hiện lên một tia màu tím, trong nháy mắt liền mất lý trí.

"Là các ngươi! Nhất định là các ngươi!" Mặt thẹo vọt tới trước mặt người phái Tuyệt Thiên, đôi tay cứng như sắt ra tay nhanh như điện xẹt, nam tử đứng đầu không kịp phản ứng lại, cổ liền bị hắn siệt chặt.

"Nhất định là các ngươi ghi hận trong lòng, nên mới hạ độc thủ huynh đệ chúng ta như vậy!" Gân xanh trên tay hắn nổi lên, siết người nọ trợn trắng mắt.

Nữ tử sau màn kiệu giờ phút này mới lên tiếng, quát: "Không bằng không chứng, há lại để mặc cho ngươi làm càn!"

Lời vừa nói, nữ tử vừa giải phóng nội lực ra ngoài, khiến tấm trướng che kiệu không gió tự bay, yết hầu gã mặt thẹo như bị bóp nghẹt, hơi thở nặng nề, nhưng vẫn sống chết không chịu buông tay. Phàm là người có mặt ở đây đều nhất thanh nhị sở, nội lực có thể thu phóng tự nhiên đến vậy, đúng là khiến không ít người nhìn vị chưởng môn phải Tuyệt Thiên chưa biết tên này bằng cặp mắt khác xưa.

"Hai vị thỉnh chớ giận, xin nghe lão hủ nói một lời." Quản gia đi lên trước thi lễ với chưởng môn, "Các vị đại hiệp đều là ân nhân ra sức vì thành Phong Hải, hôm nay vốn là ý tốt của tiểu cổng tử chúng tôi, làm sao có thể xích mích lúc này được.

Vị huynh đài này, ngươi tuyên bố rằng người Tuyệt Thiên phái hại huynh đệ ngươi, có bằng chứng gì không?"

"Đây rõ ràng là âm thầm hạ độc, ta làm sao có chứng cớ được! Chẳng qua huynh đệ chúng ta có hiềm khích với bọn chúng, người ngoài thì tội gì lại đi hại chúng ta, không phải bọn chúng thì có thể là ai!"

"Một khi đã vậy, đã đến sơn trang Lạc Mai, không bằng trước tiên chúng ta nhanh chóng đưa các vị huynh đệ đây đi chữa trị, miễn cho chậm trễ vết thương. Về phần chân tướng như thế nào, nếu huynh đài tin ta, sau lão hủ sẽ điều tra rõ ràng cho huynh đài một công đạo, thế nào?"

".... Không phải ta không tin ngài, chỉ là cái này...."

Mặt thẹo còn muốn cãi lại, bỗng chưởng môn kia chỉ tay về một hướng, lạnh lùng nói: "Có thời gian ở đây càn quấy, không bằng hỏi xem ai đang lén lút trốn phía sau chúng ta!"

Ngay lập tức tàng đá rầm rầm nứt vỡ, một thiếu niên khoác áo bào trắng từ sau rớt xuống lăn ra.

"Không liên quan đến ta, ta chỉ đi ngang qua mà thôi." Thiếu niên kia vội vàng xin lượng thứ.

"Đi ngang qua? Hừ, nếu là đi ngang qua sao lại trốn sau tảng đá không muốn gặp người?!" Mặt thẹo tiến lên phía trước, vồ lấy vạt áo thiếu niên, thiếu niên kia phất tay giãy dụa, chỉ nghe roạt một tiếng, ống tay áo đứt làm hai đoạn, ấn ký màu vàng trên cánh tay rõ ràng bại lộ trước mắt mọi người.

Mặt thẹo sửng sốt nhìn xuống, đám người vây quanh dường như có vài người nhận ra được ấn ký này, trong chốc lát bắt đầu xì xầm to nhỏ.

"Đây không phải là, ký hiệu tà tộc đấy à?"

"Đúng đó, ấn ký này ta cũng từng nghe người ta nói qua, xem ra cậu thiếu niên kia hẳn thuộc tà tộc, xuất hiện ở đây tất nhiên chẳng có ý tốt."

Một đại hán lưng đeo trường đao đứng dậy nhìn mặt thẹo nói: "Vị huynh đài này, ta từng nghe sư huynh sư đệ nói qua, mấy năm gần đây có một đám tà tộc nhiều lần làm điều ác, thủ pháp bí hiểm, hơn nữa ác độc mười phần. Sư huynh đệ bọn ta đã gặp qua bọn chúng một lần, biết được nhóm người này có một đặc thù, chính là đồ đằng màu vàng trên cánh tay chúng. Người trước mắt này giấu đầu giấu đuôi, sợ là không có ý tốt. Không chừng ngươi thật sự đã trách lầm vị chưởng môn kia rồi."

Nghe thấy người trước mặt gầm lên như vậy, thiếu niên bắt đầu nức nở khóc: "Không phải, thật sự không liên quan đến ta."

Hai người Dung Thất ở phía sau xem náo nhiệt, Tinh Hà có chút không nén được, nói: "Thiếu niên này thoạt nhìn yếu đuối, chỉ sợ gặp phải bất trắc, sao quản gia lại không đứng ra giúp đỡ một chút nhỉ?"

Dung Thất lắc đầu: "Tất cả ai cũng muốn hy sinh kẻ yếu vì đại cục, nào có ai để ý suy nghĩ của kẻ bị đem làm dê tế thần đâu."

Tinh Hà nghe xong lời này liền trầm mặc, cậu nắm chặt kiếm gỗ thấp giọng nói: "Nếu người ngoài mặc kệ thì con sẽ quản."

Mặt thẹo một bụng tức giận không có chỗ xả, nghe người khác nói vậy, bèn đơn giản nhận định thiếu niên kia cũng không phải người tốt, liền hét lớn một tiếng, tung chưởng đánh xuống.

Thiếu niên bị dọa sợ đến mức hai chân như nhũn ra, ôm đầu kêu một tiếng đầy sợ hãi.

Đương lúc chỉ mành treo chuông, thì thấy một thanh kiếm gỗ cắt ngang trời chắn ngay trước mắt, ngăn ở giữa không trung.

Mặt thẹo vốn đã vận đủ chưởng lực, định bụng phải đập vỡ đầu thằng nhóc này, cũng lấy lại mặt mũi vừa mới mất, không nghĩ tới vừa xuất chưởng thì đã bị ngăn lại, nhất thời càng tức giận. Gã quát: "Mao đầu tiểu tử này là ai thế?"

"Mọi người đều nói miệng không bằng chứng, làm sao mà dễ dàng kết liễu mạng sống của người khác như vậy?" Tinh Hà che ở trước người thiếu niên kia, cung kính nói, "Còn thỉnh các hạ chớ xúc động, đợi mọi việc điều tra rõ ràng đã."

"Phía sau ngươi không phải thứ gì tốt, ta nhất định sẽ giết hắn báo thù cho huynh đệ ta!"

"Ta đã nói, không bằng không chứng."

"Nói đi nói lại, ngươi nhất định phải xen vào việc của người khác à?"

"Ta chỉ làm những gì ta muốn làm."

Mặt thẹo ngửa đầu cười to: "Được! Gia sẽ đưa cả hai ngươi đi gặp Diêm Vương một thể." Lập tức vận chưởng lực tấn công.

Tay Tinh Hà cầm một thanh kiễm gỗ, tiếp chiêu thành thạo, lại tựa như không hề có ý đả thương người khác, nhất thời khó mà nhìn được ai đang chiếm thế thượng phong.

Không biết từ khi nào Dung Thất đã đứng bên cạnh quản gia, thở dài, vẻ mặt dịch dung vô cùng đăm chiêu ủ dột: "Ta nghĩ mấy người trên mặt đất còn chưa chết hẳn đâu, cứ như vậy đánh tiếp, chỉ sợ thật sự sẽ không kịp nữa đâu."

Quản gia nhận ra đây là vị thượng khách hôm qua công tử mời lại, vội vàng gật đầu phụ họa: "Đại hiệp nói phải." Liền sai gã sai vặt ra gõ cửa.

Còn đương phân phó thì cửa gỗ đột nhiên mở ra.

"Nhao nhao cái gì đấy?" Một người hai tay chống nạnh đứng ở cửa, ăn mặc như dược đồng, nhưng nghe giọng lại như một tiểu cô nương.

"Muốn đánh nhau thì đi nơi khác mà đánh, nơi này là nơi thanh tịnh, không cho phép các ngươi ở đây diễu võ giương oai."

Mục quản gia tiến lên nói: "Vị tiểu cô nương này, tại hạ là quản gia Mục thị, nghe danh thần y đã lâu, hôm qua công tử nhà ta đã phái người đi suốt đêm tới xin bái kiến, hôm nay những người này đều là cầu y mà tới."

"Hóa ra là Mục quản gia, tiên sinh nhà ta đã dặn, nếu Mục quản gia đến thì cứ mời vào sơn trang. À, còn bên kia." Nàng hướng về phía mặt thẹo, nói, "Nâng mấy người trên mặt đất vào trong đi, còn có người kia, cứu hay không thì không biết, ức hiếp hai tiểu hài tử còn không thèm ngại."

"......" Hai tiểu hài tử? Tinh Hà im lặng quay đầu nhìn lướt qua, dưới đất người kia còn đương nước mắt nước mũi dàn dụa, mặt còn nguyên vẻ kinh hách.

Nhất định nàng không nói ta, Tinh Hà quả quyết.

Người của sơn trang Lạc Mai đã mở miệng, mặt thẹo cũng không tiện cáu giận nữa. Huống chi đánh tới đánh lui vẫn không chiếm được thế thượng phong, thực lực của thiếu niên trước mắt quả nhiên không tầm thường, chẳng qua bản thân gã cũng lén lút học trộm mấy chiêu, nhất định phải làm khó dễ đối phương thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì, vừa lúc cô nương này xuất hiện cho gã một cái bậc thang.

"Hôm nay tha cho nhà ngươi, sau này lão tử mà điều tra ra thật sự là hắn dở trò, cho dù liều cái mạng này cũng tuyệt không từ bỏ."

"Đa tạ."

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, trong trang cử vài người ra hướng dẫn bọ họ chu toàn đâu vào đó. Tinh Hà thu hồi kiếm gỗ, lau lại cẩn thận mới tra vào vỏ. Này là sáng nay lúc đi Dung Thất đưa cho cậu, bảo ra ngoài không thể so với trong nhà, mang theo phòng thân, còn kèm theo một cái vỏ bằng sắt. Tinh Hà coi là chuyện đương nhiên, không hề cảm thấy có gì không đúng. Ngược lại người ngoài nhìn vào bộ đôi kỳ quái này, không khỏi đoán xem hai người họ rốt cuộc là ai.

Tinh Hà đưa tay kéo thiếu niên dưới đất đứng lên: "Tiểu huynh đệ, vì sao ngươi lại tới đây, còn nấp sau tảng đá làm gì?"

"Ưm... Cảm ơn." Thiếu niên vỗ vỗ bụi đất trên người, khóc thút thít một lát sau mới mở miệng: "Ta, ta cũng không biết, người trong nhà bị bệnh, ta nghe nói ở đây có đại phu nổi danh liền đi từ xa tới tìm y. Kết quả đi đường mệt mỏi, bèn tránh vào nơi mát mẻ nghỉ ngơi một lát, ai ngờ lại ngủ quên mất. Sau đó một tiếng động lớn đánh thức ta, tỉnh lại thì thấy nơi này có nhiều người tới, cầm đao cầm kiếm, lòng ta sợ hãi, định bụng trước hết tránh ở sau tảng đá xem xét tình hình. Tiếp theo thì... Như vậy."

"Thì ra là thế, nếu là cùng tới cầu y, không bằng theo chúng ta đi vào bên trong." Tinh Hà nói.

Thiếu niên rụt người lại: "Không... Không thì hơn, bọn họ có địch ý với ta, đi vào đó không chừng bị đánh chết mất."

"Nom bộ dạng ngươi thật chẳng có tiền đồ." Tiểu cô nương mới vừa rồi còn đứng ở cửa không biết từ khi nào đã đi tới bên này, "Ta nói ngươi hay, nếu ngươi cứ lượn lờ ở bên ngoài, không chừng khi đến khi bị người ta lén tiễn đến suối vàng từ lúc nào cũng chẳng biết."

"Hơn nữa á..." Cô nương kia đột nhiên thấp giọng, "Trong rừng kia, có sói đấy, tối hôm qua ta còn nghe tiếng nó hú. Ngộ nhỡ bọn người kia bắt ngươi vứt vào rừng, đám sói hoang trong rừng nghe thất, lại tới cắn xé từng miếng thịt của ngươi thì sao. Ai dà, nếu lúc đó ngươi còn chưa chết hẳn, không chừng còn nghe thấy tiếng răng xé thịt ngươi nhai rột rột."

"Á ——" Thiếu niên bịt tai, sắp khóc đến nơi.

"Rột rột—— Rột rột——" Tiểu cô nương nói bằng giọng cổ quái, hai tay khum lại vồ đến người thiếu niên.

"Á ——! Ta theo cô, ta theo cô vào." Thiếu niên quờ quạng ống tay áo, như thật sự có hai tiểu móng vuốt sói đang cào cấu mình.

"Chậc, xong chuyện. Vào cùng ta, cam đoan không động đến một sợi tóc gáy của ngươi. Đúng rồi, còn chưa biết gọi ngươi là gì đâu, gọi ta Yến Tử, ngươi là?"

"Ngân, Ngân Trúc."

"Tiểu Trúc Tử à, được rồi, đừng khóc lóc như tiểu nha đầu nữa." Yến Tử túm Ngân Trúc đi vào trong, còn không quên chào Tinh Hà một cái.

"Yên tâm đi, trong trang này trừ tiên sinh nhà ta, không ai có thể quyết định sống chết của người khác cả đâu."

- ---------------

Lời tác giả:

Thần y: Thương thế đồ nhi này của ngươi.....

Dung Thất/Tinh Hà: (Bỗng nhiên panik hỏn lọn)

Thần y: Qua một thời gian là khỏi hẳn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play