CHƯƠNG 01.

Thành phố S là một thành thị hạng tư, nơi mức sống sinh hoạt của người dân ở mức trung bình, là sự lựa chọn an cư lạc nghiệp của hầu hết lao động nhập cư đến từ nông thôn.

Bốn giờ chiều tiếng chuông trường vang lên leng keng, trường tiểu học Đan Dương ở làng Phù Sơn thuộc trấn Bạch Lộc thành phố S vừa đến giờ tan học, bọn trẻ đeo cặp sách lên và ùa ra khỏi trường.

Tan học cô giáo Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ đến văn phòng, dịu dàng hỏi:

- Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em có thể thi đậu vào trường trung học cơ sở trọng điểm số 1 trong thị trấn của chúng ta, em và gia đình có kế hoạch gì chưa?

Do cơ sở giáo dục thiếu thốn lại ở vị trí xa xôi nên trường tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên không nhiều mà học sinh cũng ít, chỉ có một lớp 6, mà trong lớp cũng chỉ có 28 học sinh. Cô Lâm là một nữ giáo viên trẻ đến từ thành phố lớn, đảm nhiệm chức giáo viên chủ nhiệm của lớp 6, cô ấy dịu dàng, thông minh, độ lượng, lúc dạy học luôn hướng dẫn từng bước, đối xử hiền lành với mỗi học sinh, học sinh ai nấy đều rất quý cô ấy.

Đây là năm đầu tiên cô ấy ở trường tiểu học Đan Dương, lớp 6 đã sắp tốt nghiệp lên cấp 2, nghe chủ nhiệm lớp lúc trước nói vào thời điểm này luôn có rất nhiều học sinh bỏ học, đa số đều là nữ sinh. Cô giáo Lâm biết tầm quan trọng của việc đọc sách, nên đã gọi học sinh đến văn phòng để hỏi bọn nhỏ về tình hình của chúng và làm công tác tư tưởng.

Mà Tưởng Chiêu Đệ là một nữ sinh có thành tích tốt nhất lớp 6. Cô bé được gọi là Tưởng Chiêu Đệ khoảng 12-13 tuổi, mặc một chiếc váy cũ màu vàng đã được giặt đến trắng bệch, phía sau lưng là chiếc cặp sách màu hồng nhạt, nhìn kỹ mà nói thì có một khoá kéo bị hỏng không kéo lên được, làm lộ ra một góc sách vở bên trong. Cô bé để tóc ngắn, so với nam sinh thì chỉ dài hơn một chút, cô bé hơi gầy, đặc biệt là khi cánh tay và bắp chân lộ ra, nó gần như không có thịt, nước cũng da vàng như nến, thoạt nhìn đã biết bị suy dinh dưỡng.

Tưởng Chiêu Đệ cúi thấp đầu, móng tay vô thức cắm vào quai đeo cặp sách, trong đôi mắt to của cô bé có chút ảm đạm. Cô bé hơi ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào mắt cô giáo Lâm, giọng nói như tiếng muỗi kêu:

- Em, em không rõ lắm, cô giáo, em sẽ về hỏi mẹ.

- Được rồi, cô ủng hộ em tiếp tục đi học, nếu em gặp khó khăn gì thì nhớ nói rõ với cô, cô sẽ cố gắng hết sức giúp em.

- Dạ.

*

Tưởng Chiêu Đệ đeo cặp trầm mặc rời khỏi trường. Sau khi đi vào một con ngõ nhỏ, cô bé mở khóa cặp sách và lấy từ bên trong ra một cái túi nilon màu đen bị nhàu nát, ánh mắt hướng về phía bên kia đường tìm kiếm. Có một người đàn ông uống nước xong tiện tay ném chai xuống đất, đám người đi rồi Tưởng Chiêu Đệ mới vội vàng tiến lên nhặt chai nước bỏ vào túi nilon.

Tưởng Chiêu Đệ biết rõ bản thân sẽ không thể học lên cấp 2. Mẹ nói trong nhà đang gặp khó khăn về tài chính, không có cách nào đủ khả năng chu cấp cho hai đứa trẻ đi học cùng một lúc. Thuê nhà cũng cần tiền, ăn uống sinh hoạt ngày thường cũng cần tiền, em trai theo học trường mẫu giáo song ngữ cũng phải tốn vài nghìn tệ một năm.

Mẹ nói nhà mình nghèo không có tiền cho cô bé ăn học, mẹ còn nói: Tưởng Chiêu Đệ, con tốt nghiệp tiểu học xong thì qua xưởng nội y bên cạnh làm việc đi. Nhưng mà Tưởng Chiêu Đệ rất muốn nói với mẹ rằng cô bé muốn đi học, cô bé sẽ cố gắng học tập, tương lai sẽ thi đại học, sẽ kiếm được rất nhiều tiền cho mẹ. Tưởng Chiêu Đệ muốn nói: Nếu như con có thể để dành đủ học phí thì liệu con có thể đi học được không?

Hàng năm cô bé đều dành dụm tiền lì xì của mình, học kỳ này cô bé cũng đi nhặt chai và đem bán sau mỗi ngày sau giờ học, cô bé muốn để dành tiền học phí. Ôm hy vọng này, Tưởng Chiêu Đệ tăng nhanh bước chân và chạy đến thùng rác cách đó không xa.

Thời điểm Ân Âm mở mắt, đúng lúc có một người đàn ông cầm túi đồ đẩy cửa bước vào.

- Vợ ơi, anh về rồi đây.

Ân Âm không lên tiếng, cô đang tiếp nhận thông tin. Ân Âm là một tiểu tiên nữ, là mẹ giường mới được bổ nhiệm và cũng là người bảo vệ trẻ nhỏ trong 3000 thế giới. Nhưng cô lại thấy ngày càng nhiều bậc cha mẹ không chú ý đến sự phát triển của con cái họ. Cha mẹ sinh ra con cái, là những người gần gũi với con cái nhất, cũng là những người nên dành cho cái tình yêu và sức mạnh nhất.

Trẻ nhỏ vốn nên thiện lương và trong sáng, nhưng lại có không ít bà mẹ vứt bỏ, bỏ bê, ngược đãi con cái, gây ra cho con cái những tổn thương mà cả đời không thể bù đắp được. Cũng có một số bà mẹ quá mức nuông chiều, dung túng con cái, dẫn đến những đứa nhỏ bị chiều đến tùy hứng, hại người hại mình.

Hạnh phúc của trẻ nhỏ, dùng tuổi thơ chữa lành cả cuộc đời. Bất hạnh của trẻ nhỏ, dùng cuộc đời để chữa lành cả tuổi thơ.

Vì vậy Ân Âm đã hạ phàm trở thành mẹ của những đứa bé này, chữa lành tuổi thơ của chúng và mang đến cho chúng một cuộc sống hạnh phúc.

Hiện tại cô đang tiến vào thế giới đầu tiên.

Nơi này cô cũng được gọi là Ân Âm, kết hôn với một người chồng tên là Tưởng Kiến Quốc và sinh được hai đứa nhỏ, con gái lớn tên Tưởng Chiêu Đệ, 13 tuổi sắp tốt nghiệp tiểu học, con trai út tên Tưởng Thiên Dương, tên ở nhà là Tiểu Bảo, 5 tuổi học tại trường mẫu giáo song ngữ trong thị trấn.

Chủ cũ thân thể là một bà mẹ trọng nam khinh nữ. Cô ta là một cô gái nông thôn bình thường, 16 năm trước cô ta với Tưởng Kiến Quốc ở cùng làng lớn hơn cô ta 1 tuổi có cuộc hôn nhân tự do yêu đương.

Cha của Tưởng Kiến Quốc mất sớm, mẹ anh là người đã nuôi nấng hai anh em. Tưởng Kiến Quốc là người trung thực và chất phát, sau khi tốt nghiệp tiểu học thì bỏ học đi làm, chỉ biết vùi đầu làm, ăn phải thua thiệt cũng không nói. Em trai Tưởng Kiến Quân nhỏ hơn anh 4 tuổi, từ nhỏ đã chơi bời lêu lỏng, lại rất được bà cụ Tưởng yêu thương, thành tích học tập kém cỏi, thường xuyên trốn học đi chung với mấy đứa giang hồ xã hội.

Trước khi tốt nghiệp trung học lại làm một cô gái giang hồ mang thai, vào thời điểm đó Tưởng Kiến Quốc với chủ cũ của thân thể vẫn chưa kết hôn. Gia đình cô gái giang hồ rất khó chơi, bà cụ lại cố kỵ đây là cháu trai đầu lòng của mình nên để con trai út cưới cô gái giang hồ, cũng chính là chị em dâu hiện tại của chủ cũ thân thể, Lưu Miêu Miêu.

Tưởng Kiến Quân tốt nghiệp cấp 3 xong thì không đi học nữa, tính cách buông thả, chơi bời lêu lỏng, lười biếng lại không có tay nghề gì, chỉ biết ở nhà ăn bám, dựa vào mẹ và anh trai nuôi. Sau khi Lưu Miêu Miêu sinh con trai, gia đình ba người cung đều dựa vào bà cụ và Tưởng Kiến Quốc nuôi.

Vì không rõ tình huống, chủ cũ thân thể đang rơi vào tình yêu sau khi kết hôn với Tưởng Kiến Quốc mới biết được chuyện này. Nhưng cũng đã kết hôn xong rồi, hơn nữa cô ta thích Tưởng Kiến Quốc, mà Tưởng Kiến Quốc cũng rất thích cô ta. Chỉ là đến năm thứ hai thứ ba, Lưu Miêu Miêu lần lượt sinh thêm con trai, mà chủ cũ thân thể một mụn con cũng không có, thoáng chốc sự oán hận của bà cụ đối với chủ cũ thân thể lập tức bạo phát.

Bà cụ Tưởng vốn đã thích đứa con trai út lớn lên trông giống mình, mà con trai út với con dâu sinh được hai đứa cháu trai mập mạp thì trong lòng bà ta càng thiên vị hơn.

Chủ cũ thân thể luôn bị chê cười là gà mái không biết đẻ trứng, đêm nào cũng khóc một mình, cô ta cầu thần bái Phật, uống đủ loại phương thuốc sinh con, cuối cùng cũng mang thai vào năm thứ ba sau khi kết hôn. Nhưng đứa con trai mà cô ta hết lòng mong chờ lại thành con gái, mà trong miệng bà cụ Tưởng chính là hàng lỗ vốn.

Chủ cũ thân thể lần nữa đau lòng rơi nước mắt, đối với đứa con gái khó khăn lắm mới có được cũng chẳng yêu thương. Cô ta và Tưởng Kiến Quốc đặt tên con gái là Chiêu Đệ vì để hy vọng rằng đứa nhỏ tiếp theo có thể là em trai.

End 01.

#skyfall

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play